Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1251 chữ

Mãi cho đến khi vào Đại sảnh đường, nhìn thấy thân ảnh đen trầm quen thuộc kia, con tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực anh mới bắt đầu an tĩnh lại, bình lặng.

Vẫn là gương mặt khắc nghiệt, mái tóc rũ, áo chùng đen, đôi mắt đen như hắc diệu thạch vì Bế Quan Bí Thuật mà trở nên trống rỗng, chiếc mũi hơi khoằm. Và điều khiến anh chăm chú nhất là bờ môi ông. Bờ môi mỏng luôn mím chặt, mỗi lần mở ra là một lần dọa hoảng đám động vật nhỏ Hogwarts. Mẹ luôn nói với anh rằng đàn ông môi mỏng rất bạc tình, thế nhưng Severus lại si tình đến vậy...

Từ lúc đám năm nhất bước vào sảnh, Snape đã cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình. Không, ý ông là lũ oắt con đó tất nhiên sẽ tò mò giương mắt nhìn khắp nơi, kể cả mấy đứa Slytherin, thế nhưng với tư cách là một tay trong hai mang bao lâu nay, ông chắc chắn là ánh mắt này rất khác. Chuyên chú, nóng bỏng, khó lòng bỏ qua. Từ trong đám nhãi ranh, ông bắt gặp một đôi mắt xám tro, mơ màng nhuốm đầy ánh nước. Đôi mắt ấy cất chứa một thứ gì đó mà ông không sao hiểu được, xuyên qua đám người và tiếng hát của Nón Phân Loại, đăm đăm xoáy vào ông. Và khi bắt gặp ánh mắt ông nhìn lại, chủ nhân của nó không chút e dè khóa chặt lấy ông. 

Đó là một đứa nhóc con, đương nhiên, vì nó mới mười một tuổi, mang một đôi mắt xám tro và mái tóc xoăn nhàn nhạt nâu. Gương mặt, theo cách bình thường mà nói thì rất ưa nhìn, ông khá chắc là chỉ vài năm nữa thôi mấy đứa con gái sẽ phát điên vì thằng nhỏ, mà có khi là cả bọn con trai dư thừa hoocmon nữa. 

Nhưng đó chẳng phải là lý do để nó nhìn ông như thế. Cái đầu nhỏ xíu đó đang tò mò thứ chết tiệt gì về ông? Ông trừng mắt với nó, để rồi thay vì nét mặt sợ hãi ông lại nhận được một nụ cười, ngờ nghệch mà vương nét đau thương. Mắc gì một thằng oắt vắt mũi chưa sạch lại bày ra vẻ mặt đó với ông?

"Cedric Diggory."

Giọng của McGonagall vang lên, rõ ràng và vang vọng trong sảnh đường lặng ngắt. Và ông thấy thằng nhỏ bước lên, với ánh mắt vẫn dán vào ông không dứt. Nhưng đột nhiên, nó chợt chững lại khi liếc qua phía Dumbledore, rồi cúi gằm xuống, ngoan ngoãn đội lên đầu chiếc mũ lớn. 

"Hufflepuff!"

Ha! Snape dường như bật ra một tiếng cười, một Hufflepuff dám nhìn thẳng vào ông và dám cười với ông sau chừng ấy năm trong Hogwarts. Để rồi xem sau khi được huynh trưởng trong nhà chỉ bảo, nó có còn nói được trọn câu trước mặt ông không.

Chiều thứ sáu là lớp độc dược của năm nhất, Ravenclaw và Hufflepuff. Khi Snape bước vào phòng học, bắt đầu bài diễn thuyết của ông, Cedric đã luôn nhìn ông đau đáu, gần như tham lam. Anh từng theo ông vào phòng học sau khi chết, nhưng lúc đó ông không thấy được anh như thế này.

"… Ta có thể dạy các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, và thậm chí cầm chân thần chết, nếu các trò không phải là lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn dạy."

Cedric thầm bật cười tự giễu, nếu như thật sự có thể cầm chân thần chết, thì tại sao năm ấy trong Lều Hét ông lại chết dưới nọc độc của Nagini?

Không ai chú ý đến tiếng cười của anh ngoại trừ Snape. Hay đúng hơn là ông đã chú ý đến Cedric ngay từ khi bước vào lớp và nhận thấy tầm mắt anh, thứ làm cho ông khó chịu.

Ông tiến lại chỗ Cedric.

"Chà chà, cậu Diggory, phải chăng cậu cảm thấy lời nói của giáo sư độc dược hèn mọn này có chút buồn cười, hay dư vị của bữa trưa khiến cậu lâng lâng ngây ngất đến nỗi bật ra thành tiếng trong giờ học của ta?"

Và không nhìn đến sắc mặt của Cedric, ông tiếp tục dùng giọng nói mượt mà như tiếng cello của mình để mỉa mai anh.

"Vậy thì liệu cậu Diggory đây có thể thoát ra từ cái việc ngớ ngẩn cậu đang làm và cho ta biết ta sẽ thu được gì khi thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây?"

Lại nữa rồi, ba câu hỏi trong truyền thuyết của giáo sư, Cedric đau khổ nghĩ, anh biết rõ ông yêu Lily Evans đến chừng nào và điều đó làm anh tưởng như nghẹn thở. Anh nghe thấy giọng mình khô khốc vang lên.

"Chúng cho ta một thứ thuốc ngủ cực mạnh với tên gọi cơn đau của cái chết đang sống, thưa giáo sư."

Ồ, Snape nhướn một bên mày, cúi nhìn chằm chặp vào đôi mắt xám tro của đứa học trò nhỏ, điều mà trước giờ ông vẫn làm khi muốn dọa nạt lũ nhóc ông dạy.

"Và nếu ta muốn trò tìm một viên sỏi dê, Diggory, trò sẽ tìm nó ở đâu?"

"Bên trong bao tử của một con dê, thưa giáo sư."

Cedric hơi ngả về sau để kéo dài khoảng cách giữa anh và Snape, vì mũi của hai người gần đến mức sắp chạm cả vào nhau, và nếu chuyện đó xảy ra thật, Cedric nghĩ anh sẽ bốc hơi ngay tại chỗ. Anh giữ cho mình tỉnh táo và nhìn thẳng vào cặp mắt đen thăm thẳm trước mặt, chờ đợi câu hỏi tiếp theo.

"Thế thì, Diggory, cây bả chó sói và cây mũ thầy tu khác nhau như thế nào?"

"Ngoại trừ tên gọi thì chúng chẳng có gì khác nhau thưa giáo sư, và ta có thể gọi chung chúng là cây phụ tử."

Đến mức này thì Snape không còn bắt bẻ được gì nữa. Ông dời tầm nhìn của mình khỏi Diggory và quét mắt ra xung quanh, quát lũ học trò ghi chép bài vở. Cedric thở phào một hơi.

Buổi độc dược đầu tiên, Snape cho lũ học trò điều chế một loại dược trị mụn ghẻ đơn giản. Ông thấy Diggory từ chối lời mời của bạn học và bắt đầu nấu dược một mình, vừa hay Hufflepuff năm nay lẻ ra một đứa. Nó bưng vạc ra góc, bắt đầu nghiền nanh rắn. Có lẽ sức thằng nhỏ không đủ vì ông thấy nó loay hoay mãi với mấy cái nanh bé xíu. Rồi đột nhiên, toàn thân nó run lên bần bật khiến ông nghĩ nó mắc chứng động kinh của Muggle, và nó cười, sau khi bất ngờ ép mịn sáu cái nanh rắn bằng cách mà ông không lường được.

Độc dược của thằng nhỏ rất tốt, nếu không muốn nói là hoàn hảo. Nhưng vì nó không phải Slytherin, một cái A và một bài luận dài chín tấc Anh là đủ. Ông nhận thấy lúc đưa lọ độc dược cho ông, tay nó đang run rẩy và mồ hôi đầm đìa, và nó gần như trốn ra khỏi lớp.

Bạn đang đọc Vượt Tầm Kiểm Soát sáng tác bởi tucnhien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tucnhien
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.