Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1397 chữ

Cedric không sợ hãi, anh đang tức giận mới đúng. Lần đầu tiên, anh cảm thấy được sự yếu ớt của bản thân, rồi tức giận. Sao anh có thể quên mất nguy hiểm đang chực chờ mà chìm đắm trong an ổn tạm thời như thế? Đến nanh rắn anh cũng không nghiền được thì làm sao bảo vệ những người anh muốn? 

Suốt một khoảng thời gian dài sau đó, Cedric như một Ravenclaw thực sự, có thể nói là sống luôn trong thư viện trường, đến nỗi bà Pince còn hỏi anh sao lại có giấy đảm bảo của giáo sư Sprout mà không phải của thầy Flitwick.   

Anh biết rằng bản thân có quá nhiều thứ cần phải học, bùa chú, độc dược, chiến đấu, à, cả Xà ngữ nữa, khá cần thiết đấy.

Cedric cố gắng thu mình hết sức có thể, biểu hiện bình thường hơn cả bình thường để tránh được sự chú ý từ các giáo sư trong trường, đương nhiên là trừ vị giáo sư độc dược hèn mọn đáng thương nào đó ra. 

Một tuần trước kì nghỉ lễ Giáng Sinh, tiết độc dược năm nhất. Cedric lê thân thể bị ma thuật bào mòn bước vào phòng, lúc này mới chợt nhớ ra mình sắp về nhà và vẫn chưa chuẩn bị quà cho ông. 

Anh vừa khuấy vạc Thuốc lú lần cuối vừa âm thầm nghĩ xem ông sẽ thích món quà gì. Thế nhưng lúc anh giương đũa phép lên, anh muộn màng nhận ra ma lực của bản thân đã chạm đáy. Và anh chợt nghe tiếng cello vang lên bên tai.

"Chà, có lẽ như chàng trai giỏi giang của chúng ta chìm đắm trong chơi bời tới nỗi bỏ bê ma lực của bản thân để rồi chỉ việc vung vẩy đũa phép thôi cũng làm khó cậu ta. Hay là cái đầu đầy dịch sên kia của trò đã thoái hoá đến mức cho rằng mình chỉ cần cắt cắt khuấy khuấy như cách lũ gia tinh nấu nướng là có thể ngao chế ra một lọ ma dược hoàn hảo?"

Cedric thậm chí còn chẳng hiểu được ông đang nói gì, anh ngờ nghệch nhìn vào bờ môi mỏng đang khép mở trước mặt, nhếch khóe miệng cười nhợt nhạt rồi ngã ập về phía trước, mê man.

Snape quá đỗi bất ngờ. Ông suýt nữa đã rút đũa phép ra ếm cho thằng nhỏ một cái Fiendfyre khi nó nhào vào người ông, nhưng ông nhịn được. Không phải ông không nhận ra nó hơi khác thường dạo gần đây. Nó không còn thường xuyên nhìn ông chăm chú nữa, và rất hay mất tập trung, dù cho nó chưa từng mắc lỗi nào, và nó hệt một con cá chạch mỗi khi hết tiết, và…

"Chết tiệt, Diggory!"

Ông lừ mắt nhìn lũ nhãi con hai nhà đang lo lắng duỗi cổ trông sang, cứ như sợ ông nuốt mất con lửng con này vào bụng. Đám năm nhất không thể sử dụng bùa di chuyển một cách thuần thục được, mà ông cũng chẳng mong bọn chúng có thể tìm đúng đường đến bệnh xá khi mang theo một người khác như vậy. Vậy thì…

"Tập trung vào vạc của các trò, nếu như để ta biết được có con cự quái khổng lồ ngu ngốc nào làm hỏng các tài liệu độc dược quý giá hay làm nổ vạc, thì tin ta đi, ta sẽ cho chúng bay biết rằng có thể nấu được những loại dược gì từ cơ thể của phù thủy nhỏ."

Sau khi lia mắt một lượt khắp đám học trò và đảm bảo rằng mỗi đứa trong số chúng đều rùng mình ít nhất hai ba cái, Snape hài lòng ếm cho Diggory một cái bùa lơ lửng, mang thằng nhỏ đến bệnh xá.

Sau một loạt bùa kiểm tra, Pomfrey hùng hổ lao vào phòng dược, lôi ra một mớ Dược ổn định linh hồn, ổn định ma lực linh tinh, vừa trút cho thằng nhỏ vừa lẩm bẩm.

"Rõ ràng lịch học của Hogwarts rất hợp lý, cho dù thằng bé cố gắng đến mức nào cũng không có khả năng ép kiệt bản thân như vậy. Không có khả năng."

Bất thình lình, không báo trước, bà quay về phía ông, la lên.

"Tôi sẽ đi tìm cụ Dumbledore để yêu cầu điều chỉnh lịch học, giáo sư Severus, đứa nhỏ này giao cho anh."

Rồi chẳng để ông kịp phân trần rằng ông còn tiết học và một lũ đầu bò cần phải dạy, bà ta biến mất hút sau chiếc lò sưởi. Ông tin rằng đám Ravenclaw đủ thông minh để giữ cho bọn Hufflepuff không tự nổ chết bản thân, nên ông tạm thời sẽ miễn cưỡng ở lại.

Lúc Dumbledore bước chân vào bệnh xá thì Cedric cũng vừa vặn tỉnh dậy, Snape hoàn toàn có lý do để cho rằng nó đã tỉnh từ trước mà vì không muốn ở một mình với ông nên mới nhằm lúc này mở mắt.

Cedric thì đau đầu vô cùng ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy thầy Hiệu trưởng, anh khá chắc rằng mình sẽ được "chăm sóc" sát sao trong thời gian sắp tới.

"Có vẻ như trò đã tỉnh rồi, Cedric."

Với vẻ mặt hiền hoà và giọng nói cũng hiền hòa không kém, Dumbledore mở lời, cụ luôn tỏ ra thân thiết như vậy với mọi người xung quanh.

"Vâng, và xin lỗi đã làm phiền mọi người, thưa giáo sư."

Dumbledore giơ tay ngăn bà Pomfrey đang định nói gì đó, mỉm cười xoa đầu anh.

"Ồ không Cedric, quan tâm đến học sinh là trách nhiệm của mỗi giáo viên. Severus hẳn cũng rất vui lòng khi thấy học trò mình khỏe mạnh, đúng không con trai?"

"Tôi không phải là con trai của cụ, Dumbledore!"

Snape khó chịu ra mặt khi nghe thấy xưng hô đó, ông xoay người ra khỏi phòng bệnh, để lại một bóng lưng gầy và câu nói lạnh lùng.

"Miễn là tôi không bị làm phiền bởi những vấn đề ngớ ngẩn không đâu, thì tôi luôn rất vui lòng."

"Severus luôn như vậy, nhưng thầy ấy không phải người xấu đâu Cedric."

"Con biết, thưa giáo sư Dumbledore."

Cedric nhìn theo bóng lưng đã đi xa, thì thào đáp lời.

"Chà, phải. Trò biết rất nhiều, Cedric. Các giáo sư đều rất thích trò."

Dumbledore mở đầu bằng một lời khen, Cedric biết tiếp sau đây mới là điều ông cụ muốn nói, nên anh không đáp lại. Quả nhiên, Dumbledore nhìn thẳng vào anh với đôi mắt sáng ẩn sau cặp kính hình bán nguyệt.

"Trò biểu hiện rất tốt đấy, Cedric. Và ta thấy rằng trò rất cố gắng để làm được như thế. Điều gì khiến trò cố gắng như vậy, ý ta là liều mạng như vậy?"

Cedric nhận thấy lưng mình đẫm mồ hôi ngay giữa tháng mười hai. Anh bày ra vẻ mặt hốt hoảng mà một đứa trẻ ở tuổi này nên có, ngồi dậy từ trên giường.

"Con không nghĩ việc này khiến thầy bận lòng, con xin lỗi thưa giáo sư."

"Không, Cedric, thầy không ở đây để trách trò. Đừng căng thẳng như vậy. Thầy muốn biết rằng chuyện gì đã thôi thúc trò ép bản thân đến giới hạn như vậy? Chỉ để đảm bảo rằng, trò sẽ được an toàn và khỏe mạnh ở Hogwarts, không bị đe dọa hay bức bách bởi bất cứ ai." 

Cedric như thoáng thấy một thứ loé lên trong óc, rất nhanh, rồi biến mất. Anh không kịp nghĩ nhiều về nó vì cụ Dumbledore còn đang trước mặt chờ câu trả lời. Anh cố bắt mình nặn ra điều gì đó để che giấu mục đích của bản thân.

"Con… con đang cố biểu hiện tốt nhất có thể để xin cha ở lại trường vào lễ Giáng Sinh, thưa giáo sư."

"Ở lại trường? Tại sao? Còn có việc gì quan trọng hơn đón Giáng Sinh cùng gia đình ư, con trai?"

Cedric cúi đầu ngượng ngùng. Đúng là không gì quan trọng bằng việc trải qua đêm an lành ở nhà mình, nhưng hiện tại thì chưa được, không phải bây giờ.

Bạn đang đọc Vượt Tầm Kiểm Soát sáng tác bởi tucnhien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tucnhien
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.