Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Chiến và ăn hành

Tiểu thuyết gốc · 2871 chữ

Trong hang động, Thạch nhìn vào quân đội trước mắt thầm cảm thán, tuy là một bộ tộc yêu hoà bình, nhưng nữ nhân này cũng không phải dạng vừa cũng có một đội binh mạnh mẽ lắm đấy chứ, quân đội có khoảng 20 người thân mang giáp sắt bao kín từ đầu đến chân, chỉ duy chỗ mắt có một khe nhỏ để nhìn, khí thế liều chiến cũng đã kích phát từng người từng người đứng nghiêm chỉnh thẳng tắp.

Thấy Thạch đúng ngẩn ra đó Tinh linh nữ vương khẽ cười duyên nàng biết có những lãng khách độc lai độc vãn, không nhiều vướng bận, hành động một mình, nhìn tên thanh niên kia nàng liền biết hắn thuộc dạng này, trong lòng dấy lên một cổ cảm giác khó hiểu, nàng không biết, nhưng nàng luôn ao ước được tự do tung bay không gò bó trong tộc, nhưng nhìn số ít tộc nhân nàng lại không đành lòng, chỉ biết tự nhủ tìm truyền nhân rồi đi, có lẽ vì thế nàng cũng đã ngàn năm chưa từng quá gần với người khác giới nào, trước kia cho đến bây giờ tất cả chỉ là chào hỏi xã giao, lần đầu tiên nàng phải nghe theo chỉ đạo của một nam nhân mà có lẽ số tuổi còn nhỏ hơn nàng rất nhiều, cảm giác này làm nàng thấy tâm cảnh rung động như mặt nước có gió lướt qua. Nhưng rất nhanh mặt hồ ấy lại tĩnh lặng như cũ.

" Tụi nó đến rồi" Vũ từ phía ngoài đi vào khác với lúc bây giờ hắn lại cầm theo một thanh kiếm đen ngòm, sắc lẹm. Vũ nhìn Thạch hắn ta thường ít làm việc nhóm, nhưng bây giờ thì không thể không hoạt động nhóm được, một mình hắn ta cũng không thể chiến với tất cả được.

Thạch khẽ đảo tròng mắt, môi mỉm cười nhìn số xu trong hệ thống.

" Đến rồi nhưng cũng chết nhiều rồi"

" Chuẩn bị thôi, nghênh địch" nhẹ nhàng thả vài chữ Thạch không quan tâm nữa lựa một góc khuất tầm nhìn đứng vào môi vẫn không ngừng cười. Không biết vô tình hay cố ý mà trong mắt những người có mặt nụ cười ấy như tử thần đòi mạng, thật kinh khủng. Tất cả đều lạnh cả sống lưng Vũ cũng không ngoại lệ khuôn mặt sau lớp áo choàng đen tối sầm lại.

"Luôn có cảm giác hợp tác với một con quái vật ăn thịt người" đưa ra đánh giá nhưng rất nhanh vũ lại tan biến vào trong những bóng đen.

" Mọi người làm theo kế hoạch" phân phó một câu tinh linh nữ vương đi về phía chiếc ghế đá duy nhất trong động.

Không để mọi người đợi lâu, chỉ tầm vài phút sau. Một giọng nói pha lẫn Tiên lực vang vọng vào động.

" Tinh linh nữ vương mau khoanh tay chịu trói, nếu không đừng trách chúng ta nặng tay." Nhị tưởng lão Tiêu Thiên gào thét, mắt hưng phấn nhìn vào bên trong, hắn ta đã ngửi được hương thơm thoảng thoảng của gái ngay cả ở ngoài cửa hang, làm không nhịn được muốn xông thẳng vào, nếu so với không tốn một binh bắt được và tổn thất mới bắt được thì lão ta vẫn đủ không khéo để chọn nói chuyện trước nếu như không thành mới sử dụng vũ lực, lão có tự tin mười phần bắt được toàn bộ tinh linh tộc dù ban nãy không biết tại sao có hai đòn công kích mạnh mẽ phóng đến chiến thuyền chết đi rất nhiều người, có thể nói là chưa bắt người mà đã tổn thất nhiều người như vậy làm lão phải rất đắn đo, nếu không nãy giờ làm gì còn nói chuyện.

" Hừ không phải là bất ngờ đến mức ngu rồi chứ" lão nhìn xuống quân lính có những kẻ còn đang trọng thương nhưng vẫn đứng được để lấy uy thế, chờ một lúc lâu nhưng bên trong vẫn không có hồi đáp, lão đắc ý, lần tập kích bất ngờ này làm tinh linh tộc hoảng loạn đến mức không nói được gì tuy việc này đã trong dự đóng nhưng vẫn thật sự rất không tệ .

" Trưởng lão chúng ta tấn công thẳng vào lấy thế nước tràn bờ đê ập đến không phải là tốt hơn sao" Một tên lính bên cạnh cung kính nói, mắt nhìn chằm chằm vào trong hang động.

Trước ý kiến của tên lính nhị trưởng lão chỉ nhẹ gật đầu, lại chờ qua một lúc bên trong vẫn không một tiếng động.

" Không lẽ tình báo sai"

Bên trong vẫn im ắng không một động tĩnh lòng lão ta bắt đầu hơi chùn xuống.

" Đi vào " lão đưa ra quyết định quả quyết một bước bước vào, quân lính thấy thế thì hưng phấn đến cuồng nhiệt cả lên bước đều tăm tắp theo sau.

Khi binh đoàn vừa đi hết vào hang một cảnh tượng làm những người lính nín cả hơi thở.

" Không biết Tiêu gia cần gì?" Chỉ thấy đã toạ trên ghế đa một thân ảnh lung linh yêu kiều khiến cho hơi thể của từng kẻ đều dồn dập cả lên, tiếng thở phì phò khắp csr hang đá.

Thoáng cứng đờ người Nhị trưởng lão thân là cường giả lâu năm định tính hơn hẳn người khác, lão đánh giá xung quanh chỉ có vài người lính giá sắt còn lại không có ai.

" Hừ, cần gì còn không biết à, ta xem là nàng tự tay chịu trói đi, nếu phải dùng bạo lực e rằng sẽ không vui vẻ tí nào đâu"

" Rầm, ý ngài bây giờ vẫn đang vui vẻ" Tinh linh nữ vương một tay đạp mạnh xuống thành uy thế ngọc cấp cường giả ép thẳng về hướng đám người, lòng nàng đã sớm bạo tạc, chỉ vì một lí do nào đó mà Tiên điện muốn bắt tất cả các nàng thậm chí còn xem nữa bị bắt hết, nàng đã nén nhịn đủ rồi.

" Hừ ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt" Nhị trưởng lão hừ lạnh khí thế bùng nổ hoá giải toàn bộ uy áp của Tinh linh nữ vương.

" Thật ra bản vương thích rượu phạt hơn đấy" Tinh linh nữ vương cười to nói, hai mắt đẹp híp cả lại nhìn về phía nhị trưởng lão, mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên vì giận.

" Đã vậy thì ta đành phải trấn áp" không một lời nói nhảm vừa nói xong Nhị trưởng lão phất tay, đám lính đằng sau đã nín nhịn lâu lúc này như quái thú xổng chuồng hướng về các chiến binh giáp sắt, bọn hắn tự biết không mà né hai cao thủ mạnh nhất ở đây ra tu vi chỉ mới chân tiên mà thôi lại không khéo chỉ dư ba cũng làm tụi nó hộc máu ba lần đấy.

" Khốn, sao sĩ khí không suy giảm gì vậy" Thạch tự hỏi, núp trong hư không hai mắt nhìn đám lính vẫn khí thế như hùm này mà thấy lạ, Thạch chắc chắn khi nãy đã giết chết rất nhiều nên hắn đoán bên tiêu gia sẽ suy giảm sĩ khí nào ngờ bây giờ vẫn vậy.

Không nhiều thời gian cho suy nghĩ Thạch truyền âm cho tinh linh nữ vương.

Nàng hét to một tiếng, " khởi trận " tay khác cũng rút ra một trường thương màu tuyết, một thương đánh ra đỡ lấy chiếc quạt mà nhị trưởng lão phóng đến.

Lúc này tại chiến trường cấp thấp vị trí hai mươi lính giáp sắt đứng bỗng phát sáng lên, từng luồn tiên lực của các nàng nói kết với nhau, một vòng sáng từ dưới đất lập nên, dưới đại địa, một nhành cây lớn bỗng phá mặt đất mà lao ra quấn chặt một tên lính, nhanh vô cùng.

" Cái gì thế này." Đoàn lính hoảng sợ, hơn một nữa đã bị trói bằng rễ cây, từng ngóc ngách cơ thể cũng không vó chỗ hở, còn kinh khủng hơn là những kẻ này còn đang cảm thấy tiên lực trong cơ thể mình cạn dần, một nữa còn lại thì đang nhanh chóng tránh né và tiêu diệt những rễ cây như bẫy rập phóng từ dưới lên.

" Tuyệt" Thạch gào to, một bước xuất ra một tấm phù chú trong tay xuất hiện, bóp nát, một cái.

" Rắc" " rít rít .

Một luồng kiếm khí thông thiên xé gió mà đi, vòng bán nguyệt vừa đủ quét một bán kính ở giữa nghiễm nhiên không hề chạm đến một người mang giáp sắt nào, thảm nhất vẫn là lính giáp đen ở bên trong, mắt thấy đòn công kích kia, bọn hắn vừa hoảng sợ vừa tức giận, chính là chiêu thức này đã đánh lén bọn hắn đến chết vài trăm người, giờ vẫn là chiêu thức này tấn công khi bọn hắn khốn cùng, thật đáng giận.

" Là ngươi" tuy đang chiến đấu với tinh linh nữ vương, nàng ta đang bị thương không có quá nhiều uy hiếp nên lão già nhị trưởng lão vẫn chú ý bên này, nhìn luồng kiếm khí kia, mắt lão hằn lên từ vết máu, cả đời đánh lén người khác quân lính tiêu gia chưa bị đánh lén bao giờ đánh cho không có lực hoàn thủ, lão gào thét tiên khí phô thiên cái địa mà xuất, một hư ảnh quạt giấy bằng hỏa diễm xuất hiện xoay tròn như máy cắt phóng đến chỗ vũ kỹ tấn công kia.

" Lão già, sai lầm rồi" Thấy đòn đánh đó Thạch đáp một câu, nở một nụ cười tự tin, khiến nhị trưởng lão bỗng thấy bất an trong lòng, mà bên trong màn đêm Vũ cảm thấy cơ hội đã đến nhanh như sao băng hắn ẩn mình vào bóng của hang điện nơi mà không tia nắng nào lọt vào tối thui, hắc ám hệ bộc phát hết sức tồn tại như không tồn tại, một kiếm xuất ra hắc ám tiên lực thôn phệ cả hư không chém đến.

Cùng lúc đó tinh linh nữ vương cũng không bỏ qua cơ hội, một tay nắm thương toàn bộ tiên khí như đại hồng thủy quy tụ trên thân thương đẩy về phía trước, chiếc quạt đang cản đường nàng cũng bị hất văng ra.

" Cái gì"

Bỏ qua tình hình chỗ đó Thạch lao vào trong trận pháp, bông hoa trong mắt đang đứng im bỗng xoay như chong chóng, một luồng vẫn lực khủng bố ngưng tụ trước mặt Thạch một hư ảnh quạt hiện ra, khác với quạt lửa của nhị trưởng lão, hư ảnh quạt này toàn thân màu tím không bốc cháy không có nhiệt độ, chỉ một cú ném nó xoay như máy cắt thịt hướng về trận pháp bay đi.

" Các cô lui ra" Thạch hét một tiếng hư không thông đạo mở ra nắm lấy một chiến bính giáp sắt ném ra ngoài trận pháp nhất thời vỡ tan do không đủ người nữa, nhưng mọi thứ thật ăn ý các cô gái không chần chờ tí nào đều đã lao ra ngoài hết cả, trong chớp mắt một máy xuay thịt làm bằng quạt phóng ngang qua vết cắt giữa không khí sắc lẹm đén mức tiên khí chỗ đó cũng tan biến.

" Không được " nhị trưởng lão héy một tiếng, lão điên rồi, vũ kỹ cao cấp nhất của lão lại bị một tên miệng còn hôi sữa thi triển được mà còn cao minh hơn cả lão.

" Ah " lúc này hai đòn đánh khốc liệt mạnh mẽ đã đâm lên nhục thân lão ta, kiếm lực hắc ám chém đứt bả vai của lão, thương kia đâm về vị trí tim lão, hoàn toàn không kịp tránh né, lão hét thảm một tiếng, nhưng trong mắt lại là vô tận hoả diễm, đưa tay lão nắm lấy thương của tinh linh nữ vương giữ im nó trong người mình không cho nàng rút ra, tinh linh nữ vương thấy thế trong lòng nhẹ xuống một hơi, nỗi giận cũng dần tan biến trôi theo một thương mà biến mất.

" Hừ, còn vài kẻ sống" Thạch dùng hồn lực quét vào mớ hỗn độn do tuyệt kỹ mà Thạch đạo chép lại, bên trong đa số đều đã chết, nhưng vẫn còn hơn hai mươi người sống sót hơi thở của những kẻ này khá mạnh, có thể thấy đây là tinh anh trong tinh anh.

" Muốn gọi tiếp viện mơ đi " Thạch hét một tiếng hư không thông đạo mở ra một cước đạp tới, muốn dừng kẻ đang rút ra pháo tín hiệu, bên ngoài kia còn một đại quân sức chứa trong này có hạn không thể một lần cả ngàn quân vào chỉ có gần trăm người tinh anh nhất đi vào mà thôi, cũng tính trước tình hình này nên Thạch đã bố trí một trận pháp ngăn cách mọi thứ trong động truyền ra bên ngoài, rất hiệu quả.

Nhưng không vì thế mà Thạch khinh địch, một đường không khác mở ra lấy thế sét đấnh không kịp bưng tai hướng đến một tên khác.

Nhưng lần này không thành công vừa xuất hiện trước mặt Thạch hai chưởng pháp kinh khủng phóng đến, dù đã tốn nhiều sức để đỡ đòn đánh kinh khủng kia nhưng lính của tiêu gia mỗi người đều có một viên Phục Tiên đan, bọn chúng không chần chừ mà nuốt viên linh đan đó để tiếp tục bảo mệnh.

" Diệt sinh" Thạch phản ứng không chậm, một đòn đỡ đánh ra nhưng thân đánh ra sau, phản chấn như vạn tiễn bật ngược lại khiến Thạch phải cắn răng một cái giúp mình tỉnh táo trước khi bay ngược ra ngoài.

Lính của tiêu gia ai không qua từng trận chiến xương máu, dù chỉ là một tí lợi thế bịn chúng cũng không bỏ qua, hai mươi hư ảnh xuất hiện một bộ khí thế cường hãn phả vào mặt Thạch khi hắn chưa kịp định thần của chính mình, bốn hương trần ngập ánh sáng các màu thuộc tính đủ loại vũ kỹ phóng đến.

" Chuột nhắt ra đây" Nhị trưởng lão gầm gừ một phen, tay vãn nắm cặt trường thương một tay vừa tung chưởng đánh về phía đầu của tinh linh nữ vương nhưng bnafng nhẹ nhàng buông tay khỏi trường thương, né tránh một cách tài tình, thân mang trọng thương nadng biết sau khi thi triển môn vũ kỹ vương cấp ấy chính nàng cũng đã mất đi sức chiến, mà theo kế hoạc nàng cũng chỉ cần đến đây, đưa người rơi xuống ghế đã, hai tinh linh tộc bống từ đâu xuất hiện thuật trị thương thi triển khuôn mặt tái nhợt đã có lại một tia huyết sắc.

" Thạch giải quyếy nhanh qua phụ ta với" để đảm bảo an toàn của tinh linh nữ vương Dạ Vũ đạn lao ra khỏi hắc ám từng kiếm chống từng chưởng kiếm đưa sang trái đỡ thêm một chiếc quạt giấy đang xoáy nhanh kinh khủng kéo qua, thân ảnh yểu điệu nhảy tung người trên không trung, một kiếm xuất động tấn công, nhưng bị nhị trưởng lão dùng thế thô bạo nhất ép gãy công kích.

Tên điên này đã không bình thường nữa sự tức giận nhấn chìm nhị trưởng lão hắn không để ý đến vết thương mà chỉ điên cuồng tấn công đến .

" Hừ hừ, đợi tí, đang ăn hành." Thạch yếu ớt truyền, khiến Vũ phải liếc qua, mắt đẹp giấu sau áo choàn đen co rút lại, từng đợt vũ kỹ như sóng thần ập đến, đánh Thạch vang qua lộn lại hắn còn không có thời gian để né tránh nữa là.

" Chết tiệt", khẽ gắt một tiếng Dạ Vũ né một đòn đánh hiểm, kiếm trên tay không yếu thế một trảm trảm ra.

Trận thế của Thạch bây giờ hoàn toàn là bao các bị bắn qua bắn lại, tuy vẫn khí có thể phòng thủ không quá đáng lo ngại nhưng dù là cường độ nhục thân tứ chuyển gia trì cả hồn lực và vẫn lực cảm giác đau buốt tâm can vẫn quanh quẩn trong não hắn. Rất nhiều kế hoạch vừa hình thành liền bị một môn vũ kỹ của địch đánh đến lệch hướng, gần như là luân phiên nhau, trên người Thạch đã bắt đầu xuất hiện vết máu sâu đến xương. vẫn khí cũng có chút không bù nỗi.

" Đừng quên còn bọn ta." Một giọng nói lảnh lót vang lên, đòn tấn công Thạch chuẩn bị đón lấy bỗng bị chặn đứng.

Bạn đang đọc Xin lỗi! Đang bận thành vạn cổ. sáng tác bởi ThachNgoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThachNgoc
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.