Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19: Kí túc xá ma(2)

Tiểu thuyết gốc · 1933 chữ

**

[ Tại phòng giáo viên, có mặt cả giáo viên phụ trách, bảo vệ kí túc xá và phó hội học sinh. Tất cả mọi người đang suy nghĩ để đưa ra hình phạt cho người đang đứng ở góc phòng, Minh Khôi.

Người lên tiếng trước một cô gái, phó hội học sinh

“Em nghĩ nên đình chỉ học tên nhóc này một năm học, không thể cho tên nhóc biến thái này đi học được”

Giáo viên lên tiếng

“Cách đó nghe không ổn, nhóc Khôi là người học rất giỏi, chúng ta không nên phạt nặng như vậy. Một tuần có lẽ là ổn”

“Một tuần? Một tuần không phải là quá nhẹ hay sao?”

“Đối với một tên nhóc mới tý tuổi đã ăn trộm đồ lót mà chỉ phạt một tuần?”

Các ý kiến trái chiều được đưa ra không ngớt, thấy vậy ông bảo vệ lên tiếng ngăn vụ cãi vã xảy ra

“Sao chúng ta không đình chỉ học một tuần và nhốt nhóc ấy tại căn kí túc xá ma của trường?”

Giáo viên ngắt lời

“Kí túc xá ma? Căn nhà đó bỏ trống gần 50 năm nay rồi, chưa ai vào đó mà tinh thần ổn định đi ra cả. Chúng ta cũng không phá bỏ được nó mà giờ ông muốn nhốt học sinh vào đó?”

“Còn hơn là phạt nhóc đó đình chỉ cả một năm học hay sao?”

Sau một hồi đắn đo thì cả ba đã quyết định đưa ra hình phạt. Khôi sẽ bị nhốt trong kí túc xá ma một tuần, chỉ được phép nhận đồ ăn từ bên ngoài. Không được phép rời khỏi đó nếu không sẽ bị đình chỉ một năm học như ý kiến ban đầu. ]

**

Ngay sáng hôm sau, tôi trở về kí túc lấy đồ đạc và chuẩn bị cho một tuần địa ngục sống trong kí túc xá ma. Tôi được Tài kể lại rằng kí túc xá ma đó ngày trước đã có tới 3 người chết bên trong và có rất nhiều người đến đó thử thách rồi cũng bị dọa sợ bỏ chạy trong đêm.

Thấy tôi chuẩn bị rời đi, Tài gọi vọng lại nói

“Mày thật sự ổn chứ? Tao sợ mày đi rồi mày trở lên điên loạn mất”

Tôi cười khổ lắc đầu

“Tao chịu, đành phải đi thôi, không đi thì tao lại học chậm một năm chắc. Tao cũng không sợ ma đâu mày không phải lo”

Và thế là một tuần ở kí túc xá ma của tôi bắt đầu.

Trước mặt tôi lúc này đang là một căn nhà được gọi là kí túc xá ma, trông nó còn tồi tàn hơn cả một căn nhà bình thường ở quê rất nhiều. Một ngôi nhà rộng khoảng 100 mét vuông với hai tầng.Ngôi nhà này toàn bộ đều được làm từ gỗ, mái nhà đã có dấu hiệu bị nứt vỡ và sẽ bị dột khi mưa đến.Rêu xanh đã bám xanh bức tường ẩm mốc, cỏ dại xung quanh ngôi nhà không có lấy một ngọn. Nhìn qua thôi đã thấy sởn hết gai ốc rồi.

Mở cửa đi vào bên trong, chỉ có duy nhất một căn phòng là có cửa nguyên vẹn và trông có vẻ mới. Tôi sẽ ở trong căn phòng này như chỉ định trước đó của bảo vệ. Nội thất trong căn nhà với căn phòng này đều đã xưa cũ hết cả, tuy vậy chiếc giường lẫn chăn ga đều sạch sẽ, chắc là họ đã thay mới. Tôi ngồi lên giường suy nghĩ vẩn vơ về ngôi nhà.

**

[ Phòng Hội học sinh, 8 giờ sáng.

Hội học sinh là nơi tụ họp của những học sinh ưu tú nhất của trường Quốc Tử Giám, là những người quản lý trật tự của học sinh toàn trường. Đứng đầu hội học sinh, chủ nhiệm đương đại, Vương Văn Võ, gia tộc Vương. Phó chủ nhiệm một, Chu Ngọc Linh, gia tộc Chu Tước. Phó chủ nhiệm hai, Long Đại Tài, gia tộc Thanh Long hoặc Long tộc…… Những con người này không chỉ thuộc những gia tộc lớn, họ cũng là nhưng học sinh ưu tú nhất tại trường. Và hôm nay họ cho gọi hai học sinh Hạ Uyển Như và Hoàn Minh Đăng, hai người ưu tú nhất trong toàn bộ những học sinh năm nhất. Hai người đã được chọn và sẽ được gia nhập vào hội học sinh làm thành viên mới.

Người đàn ông cao to, da ngăm đen nhưng có mái tóc nhuộm vàng nổi bật, Văn Võ lên tiếng

“Chào mừng hai thành viên mới của chúng ta. Hai em là hai học sinh ưu tú nhất mà tôi có thể chọn ra của năm nhất. Nhiệm vụ của hai em rất đơn giản, quản lý trật tự nội quy của năm nhất. Nếu có vấn đề gì khó hãy liên hệ tới bọn anh để được giúp đỡ nhé”

Cả hai đều gật đầu

“Dạ hiểu.”

Tiếp đến là một cô gái với mái tóc đen ánh đỏ khá là sặc sỡ, Ngọc Linh nói

“Đặc biệt là ở năm nhất nên chú ý tới tên nhóc Minh Khôi, một tên nhóc chẳng ra gì”

Văn Võ hỏi

“Có chuyện gì sao?”

“Anh chưa nghe báo cáo à, nó ăn cắp đồ lót của kí túc xá nữ nên giờ đang phải chịu cấm túc tại kí túc xá ma”_Ngọc Linh đáp

Như liền bật dậy khỏi ghế cãi lại

“Có chuyện như vậy sao chị? Không thể nào, Khôi không phải là người như thế”

Bất chợt một luồng linh lực khủng khiếp tỏa ra từ người Linh kèm theo ánh mắt sắc lạnh làm cho Như run rẩy ngồi xuống lại ghế. Linh từ từ thu lại linh lực rồi nói với Như

“Chị biết nó là con nuôi của gia tộc em, nhưng bằng chứng đã có rất rõ ràng. Nó cũng không có bằng chứng ngoại phạm”

Minh Đăng liền hỏi

“Vậy nên giờ hắn đang ở trong kí túc xá ma chịu hình phạt. Còn khi nào hắn ra ngoài thì bọn em cần lưu ý đến hắn để hắn không phạm tội nữa, có phải không ạ?”

“Đúng vậy”

Cuộc họp đã kết thúc sau khi hội học sinh bàn về kế hoạch của sự kiện thể thao sắp tới. Như cùng Đăng trở về hướng lớp học. Như lẩm bẩm

“Không có chuyện Khôi lại làm việc đồi bại như vậy được”

Đăng liền vỗ vai an ủi Như

“Không sao đâu, tên đó chắc sẽ ổn thôi, sau khi hắn ra chỉ cần hỏi hắn là được mà. Cậu tin hắn đúng không?”

Như quay sang phía Đăng mở nụ cười tươi như hoa

“Ừm, mình hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhé Đăng”

Một dòng điện như chạy thẳng từ não Đăng xuống tim hắn khi nhìn vào khuôn mặt Như. Hắn chưa bao giờ gặp một cô gái xinh đến vậy trong cuộc đời, tim hắn loạn nhịp, đôi má hắn ửng đỏ. Đăng quay mặt đi che giấu sự ngại ngùng rồi nói với Như.

“Hôm nay chúng mình học cùng lớp nhỉ, mong cậu giúp đỡ nhé”

Đăng đã hạ quyết tâm sẽ bằng mọi cách để chiếm lấy trái tim người con gái này. Hắn đã lỡ thích Như mất rồi. ]

**

Kí túc xá ma. 10 giờ tối

Mặc dù buổi chiều tôi đã tập luyện thể lực đến mức chân tay mỏi nhừ, nhưng hiện tại có một thứ gì đó lạnh sống lưng đang làm tôi cảm thấy bất an.

Bất chợt, một âm thanh cười đùa từ đâu vọng lại, tiếng cười thê lương lạnh lẽo. Tiếng những đồ vật bị kéo, bị đập phá vang lên xen lẫn tiếng cười quái đản vang lên không ngớt. Tôi mở toang cánh cửa phòng để nhìn ra bên ngoài nhưng toàn bộ căn nhà chìm vào im lặng. Một luồng điện chạy dọc sống lưng làm tôi bấc giác sởn cả gai ốc.

Rồi bỗng nhiên, căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang lập lòe một thứ ánh sáng đỏ quỷ dị, tôi tò mò tiến về phía đó, càng tiến lại gần càng cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương. Bất thình lình, hai bóng trắng từ đâu xuất hiện trước mặt tôi với hai khuôn mặt cực kì quỷ dị. Cả hai khuôn mặt đều hốc hác, đôi mắt trũng sâu chỉ có tròng mắt đỏ dực như máu. Khuôn mặt và toàn bộ cơ thể của chúng bị bóp méo, biến dạng.

Mất một lúc để bình tĩnh trở lại, tôi mới nhận ra được đây là một cặp đôi ma, một nam một nữ.

Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì một trong hai con ma cất tiếng nói như ở một nơi xa xăm vọng lại

“Hãy rời khỏi đây đi, đừng tiến lại căn hầm đó nếu cậu không muốn chết”

Tôi hỏi ngược lại mà không chút sợ hãi hay do dự

“Không muốn chết? Ý hai người là nếu tôi vào đó thì tôi sẽ chết á?”

Con ma nam lắc đầu

“Không phải căn phòng, mà là thứ ở trong căn phòng đó sẽ làm nguy hiểm đến cậu”

“Chúng tôi đã chết khi sử dụng thứ đó”

“Là thứ gì mới được chứ?”

“Là một quyển công pháp”

“Công pháp?”_ Tôi hớn hở đáp

“Đừng vui mừng, cậu không nên vui mừng như vậy đâu”

“Vì sao?”

“Nhiều năm về trước, chính xác là 54 năm. Hai chúng tôi là một cặp đôi thích đồ cổ nên chúng tôi đã mua được muột cuốn sách cổ có tên là Hơi thở của lửa. Sau đó cả hai mang về phòng kí túc xá và bí mật học nó. Mặc dù cả hai đã cố gắng chịu đựng như những gì ghi chú trong sách nhưng chúng tôi đã bị phản phệ linh lực dẫn đến tầu hỏa nhập ma. Sau đó chúng tôi đã chết và linh hồn bị mắc kẹt ở nơi này.”

“Vậy thì theo hai người, cuốn sách đó là tà công hay gì đúng không?”

“Chính xác là như vậy, vậy nên cậu không nên đọc nó”

“Không sao, tôi có thể thử”

Tôi quả quyết nói rồi tiến về phía căn phòng đó, mặc kệ sự can ngăn của hai con ma. Mở cửa căn phòng ra, căn phòng trống rỗng, nhưng đi theo nguồn năng lượng nó tỏa ra, tôi tìm thấy một quyển sách được giấu dưới sàn nhà trong góc phòng.

Quyển sách cũ có chữ “Nhân Hỏa” đã hơi phai màu ghi trên bìa sách. Quyển sách tuy chất liệu rất rất cũ rồi nhưng bên trong toàn bộ trang sách vẫn giữ được vẻ bền vững. Tôi hơi bất ngờ rồi mở quyển sách ra đọc những dòng đầu tiên.

“Hỡi những hậu duệ của ngọn lửa thiêng, ta là một trong những người sử dụng lửa mạnh nhất. Nhưng ta đã bị gia đình phế đi đan điền và trục xuất ta khỏi gia tộc…”

“Gia tộc dùng lửa mạnh nhất? Chu tước à?_ Tôi lẩm bẩm rồi tiếp tục đọc

“Ta viết quyển sách này để dành cho những ai đọc nó sẽ được truyền thụ lại công pháp mà ta đã tự tạo ra. Không cần đến linh lực cũng có thể sử dụng ngọn lửa như bản thân, bản thân là lửa….”

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.