Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đau Lòng

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Đường Quả nhìn dáng vẻ của Hổ Liệp, thì cho rằng hắn tức giận vì mình vừa bị lừa nên nụ cười trên mặt không khỏi chùng xuống một chút.

Trong lòng cô nghĩ không biết cô nên nói gì để làm hắn bớt giận lại một chút, nếu điều này khiến hắn tức giận, vậy thì lần sau hắn sẽ không chơi với cô nữa thì phải làm sao? Cô thấy hắn khá hào hứng khi chơi mà.

“Đường Quả.” Hổ Liệp nhìn vào mắt Đường Quả “ Cô thật lợi hại, vậy mà Cô thật là lợi hại, cô đã khiến ta không thể bắt được cỏ đuôi chó.”

“…” Cái này… Có phải sự chú ý của hắn hơi lạc hướng không? Đường Quả nhìn Hổ Liệp với vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng có chút phức tạp và khó hiểu.

Cô vừa mới suy nghĩ cách để an ủi và giảm bớt cơn giận của hắn, nhưng giờ đây, hắn lại nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ. Cô không thể quen với sự thay đổi đột ngột này.

"Đường Quả, cô nghỉ ngơi xong chưa? Hay chúng ta chơi lại lần nữa đi, lần này ta nhất định sẽ bắt được cỏ đuôi chó." Hổ Liệp háo hức nhìn Đường Quả.

Không thể cưỡng lại ánh mắt háo hức của Hồ Liệt, Đường Quả nhặt cỏ đuôi chó lên lắc lắc.

Đôi mắt của Hổ Liệp gần như ngay lập tức khóa chặt vào cây cỏ đuôi chó, và hắn vui vẻ lao tới bắt lấy nó.

Khi tay phải của Đường Quả bắt đầu mỏi, cô chuyển sang sử dụng tay trái, hy vọng có thể đối phó với sức mạnh dường như không giới hạn của Hổ Liệp.

Nhìn Hổ Liệp cố gắng hết sức để bắt lấy cỏ đuôi chó, Đường Quả không hiểu tại sao mình lại có thể kiên nhẫn đến vậy, không hề tức giận hay muốn dừng chơi đùa nữa với hắn nữa.

Khi bụng Đường Quả bắt đầu réo vang vì đói và cô muốn ăn trưa, Hổ Liệp cuối cùng cũng nằm xuống đất thở hổn hển.

Đường Quả lắc nhẹ tay để giảm bớt cảm giác đau nhức, sau đó cô múc một ít nước nóng và đổ lên đống củi.

Biết Đường Quả sẽ không để mình giúp, Hổ Liệp cũng không nhúc nhích, chỉ nằm đó mà liếc nhìn cô.

Sau một hồi tắm rửa sạch sẽ, Đường Quả cởi bỏ chiếc băng vệ sinh làm từ da thú đã dính đầy máu rồi ném ra ngoài cửa hang, sau đó rũ bỏ tấm da thú vừa ngồi lên và ném tro ra ngoài cửa hang, nhìn mưa đã rửa sạch nó, sau đó cô quay trở lại hang động.

Đường Quả nhìn thấy những quả trứng mà Bạch Hà đã gửi cho cô ngày hôm qua. Cô liền nghĩ đến trứng nướng bọc bùn, sau khi nấu xong, Hổ Liệp có thể mang món này cho A Lan và Bạch Mai để đổi khẩu vị.

Hổ Liệp nhìn Đường Quả dùng da thú bọc rất nhiều trứng gà và trứng thú lại rồi đi về phía đống lửa thì không nhịn được mà đứng dậy đi tới: “Đường Quả, cô muốn nướng trứng gà và trứng thú sao? Những thứ này cô không thể nướng đâu, chúng sẽ nổ tung và ăn cũng không hề ngon."

Nếu Đường Quả không nói ăn trứng gà và trứng động vật có lợi cho cơ thể, Hổ Liệp chắc chắn sẽ nghĩ rằng trứng muốn ném đi bao xa thì thì ném.

“ Cứ nhìn tôi làm này, luộc trứng gà với trứng thú ăn rất ngon.” Đường Quả cười nói với Hổ Liệp, sau đó cô nhặt đất từ ​​những vết nứt trên tường đá, rồi thêm nước vào.

Khi thấy Đường Quả bọc trứng gà và trứng thú trong bùn, Hổ Liệp tỏ ra khó hiểu và hỏi: “Trứng gà và trứng thú phải ăn với bùn mới ngon à?”

“…” Đường Quả không nói nên lời liếc nhìn Hổ Liệp, thấy hắn nhìn cô với vẻ mặt ngốc nghếch, thì cô không khỏi thắc mắc, trước đây hắn có ăn loại bùn nào ngon không?!

Thấy Đường Quả không có phủ định lời mình nói, Hổ Liệp lập tức lộ ra bộ dạng thì ra là thế mà gật đầu.

“ Cậu đã từng ăn loại bùn nào ngon chưa?” Thấy vậy, Đường Quả không nhịn được mà hỏi.

“Không, nếu không có đồ ăn thì chúng ta sẽ nhịn, hoặc là uống nhiều nước chứ không ăn bùn.” Hổ Liệp nghiêm túc trả lời.

Lông mày Đường Quả nhíu lại, Hổ Liệp nói như vậy có nghĩa là hắn cũng đói bụng sao? Hắn còn là ấu tể, Bạch Hà và Hổ Nha chắc chắn sẽ không để hắn phải đói nếu còn thức ăn.

“Đường Quả, cô đang nghĩ gì vậy?” Thấy Đường Quả vẫn im lặng, Hổ Liệp bèn không nhịn được mà hỏi.

Đường Quả định thần lại, lắc đầu tỏ ra mình không nghĩ ngợi gì, rồi đem số trứng gà và trứng thú còn lại bọc trong bùn, sau đó mở lửa, cho hết trứng gà và trứng thú vào lửa, rồi chôn vào ngọn lửa, và quay người lại.

Lần này Hổ Liệp chỉ nhìn không lên tiếng.

Đường Quả đun nóng nước rau dại còn sót lại từ sáng, Hổ Liệp chỉ ở bên cạnh nhìn, không có ý định muốn ăn cùng cô.

Sau một hồi suy nghĩ, Đường Quả thêm một nắm rau dại mà Hổ Nha hái vào buổi sáng vào nồi canh xương. Cô đun nó trên lửa nhỏ, sau đó múc ra một chiếc bát gỗ và đưa cho Hổ Liệp: “Đến đây ăn cùng đi.”

Vẻ mặt Hổ Liệp thay đổi đột ngột, hắn vội vàng lùi lại một bước và nói: “Không! Ta không muốn ăn, ta không đói.”

“ Cậu không thích ăn rau dại? Vậy thì đi qua đó lấy một miếng thịt, rồi tự nướng và ăn đi.” Đường Quả chỉ vào nơi Hổ Nha để thịt nói.

Hổ Liệp đi theo hướng chỉ của Đường Quả, nhưng khi nhìn thấy miếng thịt, ánh mắt hắn trở nên tối sầm lại, sau đó quay đầu nhìn Đường Quả, rồi lắc đầu nói: “Ta không đói, ta đã ăn no trước khi đến đây.”

Đường Quả nhìn vào mắt Hổ Liệp một lúc, sau đó duỗi ngón trỏ của bàn tay phải ra rồi chỉ vào giữa hai lông mày của hắn: “Cậu chọn ăn thịt hay ăn rau dại, đừng nói với tôi là cậu không đói, tôi có thể thấy cậu đang đói bụng đó”

Ánh mắt Hổ Liệp đột nhiên mở to, sự kinh ngạc hiện rõ. Đường Quả làm sao có thể biết được? Bụng hắn không hề phát ra tiếng gì mà?

“ Bụng cậu không có kêu, nhưng bụng của cậu hình như đã nhỏ hơn trước.” Đường Quả nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Hổ Liệp, liền giải thích.

Nghe vậy, Hổ Liệp liền quay đầu nhìn xuống bụng, hình như không có gì thay đổi? Hắn bắt đầu nằm nghiêng trên mặt đất, rồi đỏ mặt quay đi.

Đường Quả: “…” Điều này thực sự… quá ngớ ngẩn và dễ thương.

Hổ Liệp đứng yên, ngẩng đầu nhìn Đường Quả.

Đường Quả vốn tưởng rằng Hổ Liệp vốn rất ghét rau dại nên hắn chắc chắn sẽ chọn ăn thịt nướng, nhưng không ngờ hắn lại cúi đầu ăn hết rau dại trong bát gỗ.

Trong lúc nhất thời, Đường Quả cảm thấy trong lòng có chút đau xót, rốt cuộc hắn đã từng trải qua loại cảm giác đói khát như thế nào vậy? Dù còn trẻ, hắn lại chọn ăn rau dại thay vì thịt, một sự lựa chọn không mong muốn, chỉ để dự trữ thêm thịt.

Sợ Đường Quả lại cho mình ăn thêm rau dại, Hổ Liệp nuốt rau dại vào miệng, lập tức lắc đầu rồi lùi lại phía sau nói: "Ta no rồi, Đường Quả, đừng nấu rau dại cho ta nữa."

Thấy Hổ Liệp lùi lại, Đường Quả biết rằng nếu hắn không muốn ăn, thì dù có ép cũng vô ích. Nhưng một chút nữa sẽ có trứng gà và trứng thú bọc bùn, hắn sẽ không phải lo sợ về việc đói nữa.

“ Được rồi, đừng lùi đi nữa, tôi không ép cậu.” Đường Quả vẫy tay ý bảo Hổ Liệp có thể đi ra ngoài.

Hổ Liệp nghi hoặc nhìn Đường Quả một lúc, cuối cùng thì hắn quyết định đi về phía Đường Quả.

Đường Quả vừa ăn xong nước luộc rau dại, liền tiến đến bếp và lấy ra món trứng gà và trứng thú bọc bùn mà cô đã chuẩn bị từ trước.

Nhìn những quả trứng đen xì lăn ra từ đống lửa, Hổ Liệp không khỏi nghi ngờ, liệu thứ này có thực sự ăn được không?

Trong khi đó, Đường Quả đã đập vỡ lớp bùn bên ngoài quả trứng gà. Tiếng động thu hút sự chú ý của Hổ Liệp, hắn quay đầu nhìn sang và thấy quả trứng gà tròn trịa, không hề bị nổ tung như hắn tưởng tượng? ! Chẳng lẽ trứng gà và trứng thú không bị lửa nướng vào?

Đường Quả không để ý tới Hổ Liệp đang nghĩ gì, cô liên tục đập nát bùn bên ngoài mười quả trứng gà và trứng thú, sau đó lấy số trứng gà và trứng thú từ bùn ra và ngâm vào nước lạnh.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.