Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cám Dỗ Và Nghi Ngờ

Phiên bản Dịch · 1658 chữ

“A mẫu mau ăn một miếng đi ạ, ngon lắm.” Nhìn chỗ trứng kê thú này Hổ Liệp cũng muốn ăn nhưng đây là cho a mẫu và Bạch Mai ăn, hắn không thể ăn được!

Nghe được lời Hổ Liệp thúc giục bà mau ăn trứng kê thú, A Lan ngay lập tức nói: “Được, được.” Nhưng ngay sau đó bà đưa quả trứng kê thú trên tay cho Bạch Mai: “Bạch Mai ngươi ăn trước đi.”

Bạch Mai liếc nhìn A Lan, không nói gì mà mở miệng cắn một miếng lòng trắng trứng kê thú, hai mắt cô nàng ngay lập tức sáng bừng lên. Sau đó cô nàng miệng vừa nhai lòng trắng trứng kê thú vừa nói: “A mẫu, ngon lắm, a mẫu mau ăn một miếng đi.”

Hổ Liệp nhìn thấy A Lan và Bạch Mai ăn rất vui vẻ, trên mặt hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Sau khi đưa cho Bạch Mai một quả trứng kê thú, A Lan không khỏi thắc mắc hỏi Hổ Liệp chỗ trứng kê thú này làm như thế nào?

Sau khi nghe Hổ Liệp giải thích cách làm trứng kê thú, A Lan không khỏi ngạc nhiên. Nhưng không lâu sau đó, bà nhanh chóng gói một nửa số trứng kê thú còn lại trong hang vào tấm da thú, ngoài ra còn gói cùng với hầu hết số hoa quả và rau dại vào. Sau đó bảo Hổ Liệp ngậm tấm da thú, nhanh chóng trở về bên phía Đường Quả.

Làm trứng kê thú mà vẫn nhớ mang tới cho bọn họ, một giống cái tốt như vậy nhất định phải làm bạn lữ của Hổ Nha, vì vậy Hổ Liệp phải nhanh chóng quay về bên cạnh Đường Quả. Để cho cô ấy biết rằng dù Hổ Nha không có ở đây, cô ấy cũng không cần phải sợ bất kì ai trong sơn động này, cũng cho cô ấy biết rằng bọn họ có đủ đồ ăn cho cô ấy ăn.

Vì vậy Hổ Liệp quay lại hang với túi da thú còn lớn hơn túi da thú lúc hắn rời khỏi hang.

“Đây là cái gì vậy?” Bạch Hà đang ngửi một loại thảo dược gì đó, nhìn thấy Hổ Liệp trong miệng ngậm một túi da thú quay lại, ông thuận miệng hỏi.

Hổ Liệp cẩn thận đặt túi da thú xuống đất, ngay lối vào hang động. Hắn rũ sạch nước mưa trên người sau đó nhìn Bạch Hà nói: “A phụ cũng ở đây sao? Đây là a mẫu bảo con mang một ít trứng kê thú, hoa quả cho Đường Quả.”

“Ừm.” Bạch Hà đáp lại một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, ông tiếp tục ngửi thảo dược trên tay.

Đường Quả liếc nhìn tấm da thú Hổ Liệp đặt trên mặt đất, sau đó cô đặt thảo dược trên tay xuống phía những thảo dược có ích: “Loại cam thảo dại này có đặc tính hạ sốt.”

Bạch Hà cầm cây cam thảo dại mà Đường Quả đưa cho và ngửi. Ông ghi nhớ mùi hương đó cũng như là nhớ tác dụng của cây cam thảo dại này là hạ sốt, cần tìm nhiều hơn một chút để mang về.

Hổ Liệp sau khi mang túi da thú tới bên cạnh Đường Quả và Bạch Hà, thấy trứng kê thú còn ngâm trong nước. Hắn lập tức vớt một quả trứng kê thú ra khỏi nước, sau đó ngậm trong miệng đưa tới trước mặt Bạch Hà: “Đúng rồi, a phụ, cái này cho a phụ ăn, a mẫu và Bạch Mai cũng rất thích ăn.”

Hắn nóng lòng muốn chia sẻ hương vị thơm ngon của trứng kê thú với a phụ.

Bạch Hà nhìn quả trứng kê thú đặt trước mặt mình, trong chốc lát, ông không nói lên lời, chẳng lẽ Hổ Liệp đói đến mức còn cảm thấy trứng kê thú ghê tởm này ngon sao? Có vẻ ông đã không cho Hổ Liệp đủ thịt nướng đúng không?!

Khi Bạch Hà ngửi thấy mùi trứng kê thú sau khi bóc vỏ, ông mới nhận ra không phải là Hổ Liệp đói đến mức vơ quàng mà là trứng kê thú có mùi thật sự rất thơm. Đợi khi mà ông thật sự ăn trứng kê thú, ông mới thực sự hiểu được rằng trứng kê thú nấu chín thực sự rất ngon.

Ăn hai ba miếng là hết quả trứng kê thú, theo lời giải thích của Hổ Liệp, Bạch Hà mới hiểu cách làm món trứng kê thú này. Trong lòng ông không khỏi cảm thấy kinh ngạc, hoá ra đồ ăn có thể nấu được theo cách này.

Trong khi đó, Đường Quả không quan tâm đến phản ứng của Bạch Hà mà tập trung chọn ra các loại thảo dược đúng còn sót lại. Kết quả không tồi, chỉ trong một buổi sáng cô đã tìm được một phần mười số thảo dược cần thiết. Mặc dù trong số đó có một số loại thảo dược cũng là thuốc nhưng không nằm trong số thuốc cô vẽ, vì thế cô đã đặc biệt giải thích cho Bạch Hà một chút.

Bởi vì Đường Quả đã đề cập đến tên gọi và công dụng quan trọng của các loại thảo dược khi cô xác định chúng nên Bạch Hà người có hiểu biết chung về các loại thảo dược này gật đầu thể hiện rằng ông đã hiểu rồi.

“Trong những loại thuốc này có loại thuốc tôi cần, không biết chú có thể cho tôi một ít được không?” Đường Quả suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy chuyện này nên sớm giải thích sẽ tốt hơn.

Bạch Hà nhìn Đường Quả một cái, gật đầu nói: “Được, chuyện này ta sẽ nói với tộc trưởng.”

Sau khi nhặt hết các loại thảo dược vào trong thùng gỗ, Bạch Hà cầm thùng gỗ lên nói: “Ta sẽ mang chỗ này tới cho tộc trưởng, để cho những thú nhân khác cũng có thể nhận biết được. Lần sau ta tới, ta sẽ đem cho cô những loại thảo dược mà cô cần.”

“Được, cảm ơn.” Đường Quả mỉm cười nói.

Nhìn thấy Bạch Hà cầm thùng gỗ đi ra ngoài, Đường Quả chợt nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, có một số loại thuốc có mùi hăng và một số khác lại có độc. Khi tìm kiếm, tốt nhất là không nên bỏ sót bất kỳ loại nào.”

Độc?

Bạch Hà có chút mơ hồ nhưng cũng không hỏi cái gì: “Được, ta hiểu rồi.”

Thực ra Đường Quả cũng không phải là muốn bảo Bạch Hà bọn họ tìm độc dược, dù sao cô cũng biết rằng hiện tại Bạch Hà bọn họ cũng chưa tin tưởng cô hoàn toàn. Nếu như làm không đúng, cô sẽ bị nghi ngờ là đầu độc bọn họ.

Nhưng những loại thuốc mà Bạch Hà bọn họ tìm về đều không có mùi khó chịu, bóng dáng của độc dược chắc chắn cũng không thấy. Cô biết Bạch Hà bọn họ có hiểu lầm về dược, nhưng họ cũng đủ khả năng để phân biệt được thảo dược có độc.

Tuy nhiên, ba phần thuốc đều là độc, trong y học cổ truyền Trung Quốc chỉ dựa vào cách sử dụng và liều lượng của thuốc, đôi khi ngay cả độc dược cũng có thể cứu được mạng người. Và trong số những loại dược liệu cô cần, có ba loại dược là độc dược.

Bạch Hà rời đi rồi, Hổ Liệp suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được, không khỏi hỏi: “Đường Quả, dược không phải là cứu người sao? Độc không phải là sẽ hại người sao? Tại sao cô lại muốn tìm độc dược?”

Thấy Hổ Liệp ngẩng đầu nhìn cô, Đường Quả giơ tay xoa đầu hắn: “Có những loại độc dược, nếu biết cách sử dụng, chúng có thể cứu sống một mạng người. Nhưng cũng có những loại dược không độc, nếu sử dụng sai cách, lại có thể gây tử vong.”

?? Hổ Liệp nghi ngờ, sao những lời này lại có vẻ không đúng thế? Độc dược có thể cứu người mà dược không có độc là đủ để hại chết người?

Thấy vẻ mặt sửng sốt của Hổ Liệp, Đường Quả lấy cỏ đuôi chó ra: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục chơi thôi.”

Hổ Liệp nhìn đám cỏ đuôi chó lắc lư trong không trung, hắn lập tức gác lại suy nghĩ của mình, lao về phía trước.

Trong khi đó, Bạch Hà tiến về phía hang động lớn, nơi thú nhân đang tụ tập. Ông truyền đạt lại những lời Đường Quả đã nói cho tộc trưởng Đại Lâm, người đã cố ý không đi săn bắn hôm nay. Một lúc sau, sự im lặng bao trùm cả hang động.

Suy cho cùng trong suy nghĩ của họ, dược luôn là để cứu chữa, còn độc dược thì chỉ để hại người. Có một số độc dược có thể khiến người chết ngay lập tức, nhưng Đường Quả lại bảo họ đừng bỏ sót những loại thuốc mùi hăng với độc dược, cô ấy như vậy là muốn làm gì?

“Ta chưa bao giờ nghe nói độc dược có thể trở thành dược liệu. Đường Quả không lừa dối chúng ta chứ?” Một thú nhân trẻ không kìm được sự hoài nghi.

Bởi vì nghe Bạch Hà nói tìm được chính xác bao nhiêu loại thuốc vì vậy đám thú nhân đi ra ngoài tìm thuốc đều đang đứng đợi ở hang lớn. Sau đó lại nghe được những lời này của Bạch Hà, mọi người đều cảm thấy bất an, rốt cuộc điều này rất có mâu thuẫn với nhận thức của bọn họ.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.