Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước

Phiên bản Dịch · 1634 chữ

“Chú Bạch Hà cũng biết tôi từ trên cao rơi xuống, được Hổ Nha cứu trở về.” Đường Quả nhìn trên đỉnh động thật sự không có gì đẹp cả, nên lại dời tầm mắt về phía Bạch Hà.

“Ừ.” Bạch Hà vẫn nhìn vào mắt Đường Quả.

Nhìn dáng vẻ của Bạch Hà như vậy, Đường Quả mỉm cười, xem ra ông cũng biết có thể thông qua ánh mắt để xem một người có nói dối hay không.

Ý cười trong mắt vẫn hiện ra, Đường Quả nói: “Tôi nói thật đó, tôi cũng không biết bản thân đến đây bằng cách nào, vào ngày hôm đó tôi đi máy bay trên đường từ bộ lạc khác trở về bộ lạc của mình thì máy bay rơi xuống, trong lúc rơi xuống đã xuyên qua một vòng tròn hình nước, sau đó nhìn thấy nước biển màu xanh lam biến thành màu xanh lục của rừng rậm, rồi bị Hổ Nha cưu mang về.”

Nghĩ đến những kẻ thù bị cô hạ độc, tâm trạng Đường Quả không nhịn được vui mừng, sự đau đớn như vậy, thật sự hy vọng bọn họ chết chậm chút.

"Máy bay là cái gì? Có loại thú này sao?" Hổ Liệp nghi ngờ hỏi.

Đường Quả lập tức kéo những suy nghĩ xém chút nữa bay xa của mình lại, thấy Bạch Hà vẫn đang nhìn cô, mặc dù ông không có thể hiện ra ông cũng thắc mắc máy bay là gì? Nhưng cô biết ông cũng rất muốn biết.

“Máy bay không phải là một sinh vật sống, vì vậy nó không phải là thú, nó là một phương tiện di chuyển được tạo ra bởi con người trong thế giới của chúng tôi, là một phương tiện có thể chở con người bay trong không trung, có thể đi đến một nơi vô cùng xa trong một thời gian rất ngắn.” Lời nói của Đường Quả có chút cứng ngắc, cô thật sự không biết nói về máy bay thế nào với những người chưa từng nhìn thấy máy bay.

Thế giới kia của chúng tôi...

Ánh mắt Bạch Hà có chút ảm đạm, trước đây ông đã từng nghe qua từ “thế giới” này...

Nếu như...thật sự là như vậy...nhưng cũng không thể vì nguyên nhân này mà nhận định cô chính là…dù sao có rất ít người biết chuyện đó.

Trong đầu ông có đủ loại suy đoán khác nhau, nhưng sự nghi ngờ của Bạch Hà rằng Đường Quả sẽ làm hại bộ lạc của họ lại nhạt đi, chỉ bởi vì cảm giác mà Đường Quả cho ông rằng cô không có nói dối.

Trên mặt Hổ Liệp hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Đường Quả đã hỏi lại: “Chú Bạch Hà, chú còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Thật ra Đường Quả không muốn nói quá nhiều chuyện về hiện thế, thứ nhất, sau khi nói xong có thể sẽ càng khó hiểu hơn, thứ hai, cô không thích nhớ lại cuộc sống trước đây.

Thấy Đường Quả thay đổi chủ đề, Bạch Hà cũng không dây dưa chủ đề vừa rồi nữa mà trả lời: “Mưa vào mùa mưa sẽ không ngừng đâu, chỉ có càng nhỏ đi một chút mà thôi, nhưng tốt nhất các giống cái không nên ra khỏi sơn động, nếu dính nước mưa sẽ cảm lạnh, rất dễ bị bệnh nóng sốt.”

Bạch Hà thấy Đường Quả bị vấn đề này ám ảnh như vậy, có lẽ là do ở trong sơn động buồn chán nhiều ngày nên muốn đi ra ngoài, cho nên không khỏi lên tiếng nhắc nhở một chút.

Đường Quả lắc đầu: “Không phải tôi muốn ra ngoài, tôi đang nghĩ nước mưa như này rơi xuống, vậy có lẽ nước sẽ sớm tràn vào trước cửa sơn động, đến lúc đó, nước mà chúng ta uống là lấy từ đâu vậy?”

Nước đã tràn đến cửa sơn động rồi, xét theo địa hình mà cô nhìn thấy, sông hồ bên ngoài đã đầy nước từ lâu, nước tràn vào cá sẽ dễ dàng bơi đi, điều này khó trách mấy người Bạch Hà hôm nay đi bắt cá để dự trữ.

Ánh mắt Bạch Hà đột nhiên co lại, ý của Đường Quả là...

"Trực tiếp uống nước tràn vào bên ngoài cửa sơn động, tuy rằng nước đó không trong như nước sông, nhưng vẫn có thể uống được." Hổ Liệp liền nói, Đường Quả thật ngốc, như vậy mà cũng không nghĩ ra được.

Đường Quả cau mày liếc nhìn Hổ Liệp, sau đó lại nhìn Bạch Hà, dùng ánh mắt hướng về phía ông xác nhận xem Hổ Liệp nói có đúng hay không?

Bạch Hà thấy Đường Quả như vậy, trong lòng đột nhiên run lên: "Hổ Liệp nói không sai, làm như vậy có phải không tốt hay không?"

Không tốt? Đâu chỉ không tốt đơn giản như vậy! Trong đầu Đường Quả nhớ lại cảnh tượng trong trận lũ lụt, mặt đất dơ bẩn bị nước từ nhiều nơi khác nhau càn quét, xác động vật chết đuối hoặc chết ngoài ý muốn trôi nổi trên mặt nước.

Uống nước như vậy sẽ xảy ra chuyện gì? Chỉ cần là người có một chút kiến thức đều có thể biết, Đường Quả ôm đầu, bộ lạc của bọn họ có thể sinh tồn một thời gian dài như vậy, thật đúng là mạng lớn.

Đường Quả không cần phải nói gì, nhìn vẻ mặt hiện giờ của cô, Bạch Hà biết nước đó không thể uống được.

Hổ Liệp cũng hiểu được vẻ mặt của Đường Quả, nhưng trong lòng hắn không hiểu rõ nguyên nhân, cho nên lên tiếng hỏi: "Nước đó không thể uống? Tại sao vậy?"

Mỗi mùa mưa bộ lạc của họ đều uống nước tràn vào trước cửa sơn động, không cần phải ra sông để uống nước, tiện lợi biết bao nhiêu nha, hắn cũng uống không ít nước đó, mặc dù nước đó không ngon bằng nước sông, nước hồ, nhưng cũng có thể giải khát, vì sao Đường Quả lại nói nước đó không thể uống?

Đường Quả thu lại tâm trí nhìn Hổ Liệp: “Trên lục địa có rất nhiều thứ bẩn thỉu, chẳng hạn như những miếng thịt thối bị ăn mòn…”

Sắc mặt Hổ Liệp trong nháy mắt thay đổi, bởi vì hai câu này của Đường Quả mà trong đầu hắn không ngừng hiện lên một loạt hình ảnh ghê tởm, nhịn không được vội hét lên: “Đừng nói nữa, ta muốn nôn.”

Bây giờ thì hắn đã biết tại sao không thể uống nước tràn vào ở cửa sơn động rồi, thật kinh tởm, hắn vậy mà có thể uống loại nước đó lâu như vậy...

Thấy Hổ Liệp đã hiểu rõ, Đường Quả cũng nghe lời hắn không nói nữa, nhưng nhìn sắc mặt của Bạch Hà, liền biết rằng ông đã sớm biết trong nước đó sẽ có những thứ gì.

Quả thật Bạch hà đã biết trong nước tràn vào cửa sơn động sẽ có cái gì đó, nhưng trước khi Đường Quả nói ra chuyện này, ông thật sự không cảm thấy nước đó có gì không thể uống được, bọn họ đã uống lâu như vậy cũng không có chuyện gì không phải sao?

Nhưng những việc mà Đường Quả làm mấy ngày nay khiến ông không còn cách nào khác ngoài tin lời cô nói, cho nên bây giờ tâm trạng ông cảm thấy rất nặng nề, nếu như nước kia thật sự không thể uống, bọn họ uống nhiều như vậy, không phải bọn họ đang tìm cái chết rất lâu rồi sao?

"Uống nước đó sẽ xảy ra chuyện gì? Có chết hay không?" Bàn tay đang cầm thùng gỗ của Bạch Hà siết chặt.

“Đau bụng, tháo dạ... ồ, tiêu chảy, còn có cơ thể không có sức lực, sốt, v.v. Nếu không được điều trị kịp thời thì sẽ chết.” Đường Quả vừa nói vừa nhìn Bạch Hà, trong lòng nghĩ những lời này của cô, có lẽ Bạch Hà có thể hiểu được.

"Được, ta biết rồi, chuyện này ta sẽ nói với tộc trưởng, còn có chuyện gì cần chú ý nữa không?" Cố nén sự bất an trong lòng, Bạch Hà bình tĩnh nhìn Đường Quả.

Nhìn ánh mắt Bạch Hà, Đường Quả biết tâm trạng của ông không giống biểu cảm trên mặt đang thể hiện ra, lập tức nói: “Tìm nguồn nước sạch, hoặc là bắt đầu từ bây giờ tích trữ nước sạch, trước khi uống nhất định phải đun sôi rồi mới uống, cho dù là thú nhân hay giống cái cũng vậy.”

“Hơn nữa, trong sơn động phải duy trì sạch sẽ, vào những ngày mưa rất dễ sinh ra vi khuẩn khiến cơ thể bị bệnh, môi trường sống sạch sẽ khô ráo này nhất định phải duy trì tốt.”

Bạch Hà gật đầu, thấy Đường Quả không muốn nói thêm gì nữa liền xoay người rời đi.

Sau khi Bạch Hà rời đi, sơn động lại yên tĩnh trở lại, sắc mặt Hổ Liệp mệt mỏi nằm trên đất.

“Làm sao vậy?” Đường Quả nghĩ có phải Hổ Liệp vẫn còn trong trí tưởng tượng trước đó chưa hồi phục lại hay không, nhưng mà cô có thể hiểu được, dù sao có lẽ Hổ Liệp chắc chắn đã uống rất nhiều nước ngâm ngâm không biết bao nhiêu thứ bẩn thỉu.

Hổ Liệp liếc nhìn Đường Quả, không có nói gì, hắn cảm thấy cái miệng này của hắn có thể sẽ không nhịn được mà ói ra.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.