Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CUỘC CHIẾN CỦA HAI KẺ THÔ HÀO

Tiểu thuyết gốc · 1820 chữ

Chương 452 : CUỘC CHIẾN CỦA HAI KẺ THÔ HÀO

Tương Dương Trấn.

Phía trước một gian Tửu quán ở giữa trấn, hàng nghìn người tụ tập xem đánh nhau. Tráng sĩ Vương Dũng, người ở Hoa Sơn, đang thách thức quần hào cùng mình tỷ võ. Đã có hàng chục người đứng ra động thủ quá chiêu, kẻ tử vong người trọng thương, mà chưa ai có thể đỡ nổi ba quyền của Vương đại tráng sĩ cả. Liên chiến liên thắng, Vương đại tráng sĩ trong lòng phấn chấn, ngửa cổ cười lớn, ngạo mạn nói :

- Còn ai nữa không ? Mau bước ra đây. Chẳng lẽ ở đất Tương Dương này không có ai là anh hùng hào kiệt hay sao ?

Câu nói của gã làm cho nhiều người rất tức giận, nhưng chẳng có ai dám bước ra cùng gã “luyện quyền” cả. Trái hẳn với ý nghĩ của mọi người, Vương đại tráng sĩ không hề biết mệt mỏi mà càng đánh càng hăng, xem tình hình thì dù cho có đánh nhau đến tối cũng chẳng hề gì. Do đó, mọi người đều trở nên co đầu rút cổ, không ai dám bước ra nữa cả.

Vương đại tráng sĩ thấy không ai dám bước ra, ngửa cổ cười vang không ngớt, rồi quay sang định khoe khoang với thiếu niên hiệp khách Chu Anh, nào ngờ lại chẳng thấy đối phương đâu, nên sừng sộ nói :

- Gã tiểu tử họ Chu kia trốn đâu rồi. Chắc là thấy đại gia lợi hại quá, sợ thua nên trốn mất rồi chứ gì.

Gã vừa nói đến đây thì bất ngờ có một cột nước từ trên trời đổ xuống, làm ướt hết đầu cổ gã, mà thứ nước này lại có mùi rượu. Gã ngửa mặt nhìn lên, thì thấy thiếu niên hiệp khách Chu Anh đang ngồi bên cửa sổ trên lầu, trong tay còn cầm một chung rượu trống không. Gã tức giận chỉ lên mắng :

- Tiểu tử kia. Sao ngươi dám đổ rượu vào đầu ta ?

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cười nhạt nói :

- Con mắt nào của nhà ngươi nhìn thấy ta đổ rượu lên đầu nhà ngươi thế hả ?

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng bất giác ngớ người, gãi đầu gãi tai nói :

- Không phải ngươi thì còn ai vào đây ?

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh hừ lạnh một tiếng, nói :

- Không nhìn thấy thì đừng có nói năng bừa bãi. Hơn nữa, cho dù là ta làm đi nữa thì nhà ngươi làm gì được ta nào ?

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng ngẩn người giây lát, rồi chợt sôi giận quát :

- Ta phải dạy cho ngươi một bài học mới được.

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cười lạnh nói :

- Mấy miếng võ mèo quào của nhà ngươi, hù dọa bình dân bách tính thì được, chứ có thể uy hiếp được ai chứ.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng tức giận nhảy dựng lên quát mắng :

- Ngươi ... ngươi ...

Thiên Lang thấy hai người bọn họ càng nói càng hiềm khích sâu thêm, liền ló đầu qua cửa sổ, gọi với xuống :

- Vương huynh. Đánh nhau nãy giờ đã khát nước chưa ? Hay là lên đây uống vài chung ?

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng nghe nhắc đến uống rượu, chợt cảm thấy thèm thuồng, liền gật đầu nói :

- Được lắm. Ta nể mặt cậu bé ngươi, lên đó uống vài chung.

Mọi người bên dưới đều trầm trồ tán thán Thiên Lang lợi hại, gặp ai cũng đều có thể kết giao được cả. Trong khi đó, Thiên Lang bị gọi là cậu bé, chỉ khẽ lắc đầu chứ không hề lộ vẻ bất mãn, mỉm cười nói :

- Mời.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng gật đầu, vừa định đi vào Tửu quán, đột nhiên nghe thấy từ phía xa xa có tiếng ca truyền lại :

“Mỗi tháng ta say sáu chục hồi,

Gặp nhau thì cứ chén mềm môi,

Mặc cho thời khắc qua theo gió,

Thương hải tang điền vẫn thế thôi.”

Bài ca này không theo cái ý của cổ nhân diễn tả sự hào sảng của trang hiệp khách, lời ca cũng không được thanh cao cho lắm, song nó biểu hiện được phong thái hào hùng của kẻ hào khách võ lâm. Mọi người đều hiếu kỳ, lần lượt nhìn về phía tiếng ca, muốn xem thử nhân vật như thế nào sắp xuất hiện.

Lời ca vừa dứt thì một gã tráng sĩ có dáng dấp ngang tàng cũng vừa xuất hiện. Gã ta cao lớn hơn người, mày rậm mắt to, mặt đen râu rậm, lưng giắt trường đao, tóc rối bồng phủ dài đến lưng, chân mang giày bố, mặc áo vải thô, trông có vẻ phiêu linh lạc phách, sớm đói chiều no, đêm rừng ngày núi. Thật ra thì ngoại mạo của gã ta cũng không khác với Vương đại tráng sĩ cho lắm, cũng đều là hạng tứ chi phát đạt, chỉ khác nhau ở chỗ Vương đại tráng sĩ có vẻ gọn gàng chỉnh chu hơn mà thôi.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng nhìn thấy dạng mạo gã kia, không khỏi phì cười, vừa chỉ gã ta vừa nói :

- Trông ngươi lạc phách cứ như là ăn mày vậy.

Gã kia hừ lạnh quát lại :

- Ngươi mới là ăn mày đó.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng vừa cười vừa nói :

- Ừ. Cứ coi như ngươi không phải là ăn mày đi. Vậy xin hỏi cao danh quý tính của ngươi.

Gã kia liền vỗ ngực xưng tên :

- Ta đây là Thái Sơn hào kiệt, danh chấn ba miền, đi chẳng đổi họ, ngồi chẳng đổi tên, Cửu Phi thị dã.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng lập tức bật cười hố hố, vừa chỉ vào mặt gã ta vừa nói :

- Cẩu Phì ... Chó mập.

Thái Sơn tráng sĩ Cửu Phi tức giận xắn tay áo, quát :

- Ngươi ... ngươi vừa nói gì ... Ta phải dạy dỗ ngươi một trận cho chừa cái thói hỗn hào mới được.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng cười lớn nói :

- Chẳng lẽ gia gia lại sợ ngươi hay sao ?

Thái Sơn tráng sĩ Cửu Phi khoa tay múa chân, quát :

- Hay lắm. Vậy hãy mau lại đây để ta dạy ngươi một bài học.

Cả hai đều là hạng tứ chi phát đạt, thân thể cao lớn vạm vỡ, vừa khích bác vừa trừng mắt nhìn nhau, xắn tay áo, khoa tay múa chân, sẵn sàng lao vào nhau đại chiến một trường. Giữa lúc đó, thiếu niên hiệp khách Chu Anh ở trên lầu trong Tửu quán đột nhiên nói vọng xuống :

- Được rồi. Được rồi. Hai người có muốn đánh nhau thì hãy chờ một chút nữa. Trước hết cho ta hỏi Cửu Phi huynh một câu đã.

Thái Sơn tráng sĩ Cửu Phi ngước lên hỏi :

- Ngươi muốn hỏi gì ?

Thiếu niên hiệp khách hỏi :

- Vừa rồi Cửu Phi huynh bảo là mỗi tháng say sưa đến sáu chục lần, chẳng lẽ mỗi ngày say xỉn đến hai lần kia à ?

Thái Sơn tráng sĩ Cửu Phi lạnh lùng nói :

- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu : Sáng say chiều xỉn hay sao ? Sáng ta say, chiều ta xỉn. Vui ta uống, buồn ta uống, không vui không buồn ta cũng uống. Uống cho quên hết cái sự đời. Người xưa có câu : Nam vô tửu như kỳ vô phong. Tửu là thánh thủy, là nước mắt của tâm hồn kia mà.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng bật cười hố hố, nói xen vào :

- Thế ngươi quên mất câu : Tửu nhập cái gì ... như cẩu cuồng tại cái gì ... mà ...

Có ai đó lên tiếng nhắc :

- Tửu nhập tâm như cẩu cuồng tại thị.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng vỗ tay nói :

- Phải rồi. Tửu nhập tâm như cẩu cuồng tại thị.

Thái Sơn tráng sĩ Cửu Phi vừa bị gọi là “Cẩu Phì”, giờ lại bị so sánh với “cẩu cuồng tại thị”, nên tức giận vô cùng, vung cao quyền, quát lớn :

- Ngươi dám nói ta là chó à ? Ta phải cho ngươi biết tay.

Quát xong lập tức nhào vào tấn công Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng, tay đấm chân đá liên hồi. Họ Vương cũng không chịu kém, quyền quyền trúng đích. Song phương đã sớm nhìn thấy đối phương rất chướng mắt rồi, nên cứ như hai con bò hoang lăn xả vào húc nhau một trận, rồi lại lăn lộn vật nhau trên mặt đất. Tiếng đánh nhau “bình bịch” không dứt. Đến sau này, cả hai chỉ công không thủ, ngươi đánh ta một quyền, ta lại đánh ngươi một quyền. Hai vị tráng sĩ giờ đây trông cứ như hai gã lưu manh đánh nhau giữa chợ. Quần hào quán chiến quanh đó vô cùng hứng khởi, hân hoan hò reo cổ vũ. Nhiều người còn cá cược xem ai thắng ai thua.

Mãi hơn nửa giờ sau, cuộc chiến cũng đến hồi tàn. Chỉ có điều chẳng thể nào phân thắng bại được. Hoa Sơn tráng sĩ mãn kiểm khai hoa, nằm lăn dưới đất. Thái Sơn tráng sĩ cũng chỗ xanh chỗ tím, tứ túc triều thiên. Cả hai y phục tả tơi, da thịt tím tái, đầu mấy cục u, nằm dài trên mặt đất mà thở dốc. Mặc dù song nhãn sáng rực tràn đầy chiến ý, nhưng chẳng ai có thể đứng dậy nổi để tiếp tục chiến đấu. Xem ra kết quả bên tám lượng bên nửa cân, ngang tài ngang sức.

Hồi lâu, Vương đại tráng sĩ gượng đứng dậy, đưa tay xoa mấy cục u trên đầu, rồi cả cười nói :

- Sảng khoái. Thật là sảng khoái. Gã kia. Hôm nay ta thật cao hứng. Chúng ta vào trong kia uống vài chung.

Mặc dù liên tục hít hà vì đau, gã vẫn lớn tiếng hô sảng khoái. Trận chiến thế này thật hợp ý gã quá. Do vậy mà khi nhìn gã Cửu Phi cũng cảm thấy thuận mắt hơn.

Cửu Phi tráng sĩ cũng gượng đứng đậy, ôm chầm lấy Vương đại tráng sĩ, nói :

- Tri kỷ. Tri kỷ nha. Đi. Chúng ta đi uống vài chung, mừng hội ngộ.

Nói rồi cả hai vừa cười lớn vừa dắt nhau vào trong Tửu quán, để mặc quần hào lại bên ngoài. Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, rồi một số theo vào Tửu quán, còn phần lớn thì giải tán, tiếp tục công việc dở dang khi nãy. Hiện trường trở lại bình tĩnh.

Bạn đang đọc 《Vương Mệnh》 sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.