Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VẠN TÙNG SƠN BẢO TÀNG

Tiểu thuyết gốc · 1909 chữ

Chương 453 : VẠN TÙNG SƠN BẢO TÀNG

Lại nói, hai gã tráng sĩ đất Thái Sơn và Hoa Sơn sau một phen đại chiến, đều cảm thấy hả hê vô cùng, tự nhiên thấy đối phương cũng thuận mắt hơn, gọi nhau là tri kỷ, và kéo nhau vào Tửu quán cùng đánh chén. Quần hào bên ngoài sau phút giây ngơ ngác, liền giải tán, ai làm việc nấy. Chỉ có một số ít theo vào trong Tửu quán. Hiện trường trở lại bình tĩnh.

Trong số những người theo vào bên trong Tửu quán đương nhiên có cả bọn Triệu Tiếu Thiên, Hoa Hoa công tử. Bọn họ vốn đi cùng Thiên Lang. Nay Thiên Lang đã vào trong Tửu quán uống rượu cùng thiếu niên hiệp khách Chu Anh, bọn họ lẽ nào bỏ qua cơ hội để làm quen người hào kiệt.

Cả bọn đi lên trên lầu, thấy Thiên Lang cùng thiếu niên hiệp khách Chu Anh và hai gã tráng sĩ thô hào đang uống rượu chuyện trò tại một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Hoa Hoa công tử là kẻ phóng khoáng, lập tức bước nhanh đến, cười nói :

- Thiên Lang huynh đệ vào đây uống rượu mà không rủ chúng ta nha.

Thiên Lang mỉm cười nói :

- Ta thấy mọi người đang xem tỷ võ rất cao hứng, nào dám làm phiền.

Hoa Hoa công tử bật cười, quay sang bọn Chu Anh vòng tay nói :

- Ta là Hoa Hoa công tử, quốc chủ Hoa Hoa quốc ở mạn Chiết Giang, hân hạnh được làm quen tam vị anh hùng.

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cũng đứng dậy vòng tay đáp lễ, nói :

- Ta là Chu Anh, rất hân hạnh làm quen với Hoa Hoa huynh.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng và Thái Sơn tráng sĩ Cửu Phi cũng liền nói theo :

- Ta cũng vậy.

- Ta cũng vậy nữa.

Những người còn lại thấy Hoa Hoa công tử giành mất tiên cơ, cũng vội bước nhanh đến chào hỏi :

- Ta là Triệu Tiếu Thiên, tộc trưởng Thánh Long tộc, hân hạnh làm quen chư vị.

- Ta là Chu Linh Sơn, quốc chủ Linh Sơn quốc, hân hạnh làm quen tam vị huynh đệ.

- Ta là Nguyên Tín, quốc chủ Đại Hòa quốc, hân hạnh làm quen tam vị anh hùng.

- Ta là Akihiro Matsudaira, quốc chủ Thiên Diệp quốc, hân hạnh làm quen chư vị.

- Ta là Hoàng Thắng, quốc chủ Long Hưng quốc, hân hạnh được kết giao chư vị hào kiệt.

Cả bọn chào hỏi xong xuôi, liền kéo bàn kéo ghế lại cùng ngồi chung. Uống rượu đông người mới vui, hơn nữa bọn họ lại là bằng hữu của Thiên Lang, nên bọn Chu Anh, Vương Dũng, Cửu Phi không có ý kiến gì. Mọi người cùng ăn uống chuyện trò, bề ngoài có vẻ rất dung hiệp. Bảo là “bề ngoài”, bởi vì mỗi người hầu như đều có toan tính của riêng mình, chỉ duy nhất có Thiên Lang có thể xem là thành thật.

Ăn uống một hồi, bọn họ chợt nghe ở một bàn gần đó có người đang bàn tán về một bảo tàng nào đó, liền chú ý lắng nghe.

Trong Tửu quán, ngoài người chơi thì cũng có không ít NPC võ sĩ hiện diện, nhưng đa phần chỉ là hạng vô danh, tức những hiệp khách lang thang, có máu phiêu bạt giang hồ, nhưng vì công phu có hạn nên chưa tạo được thịnh danh. Những NPC như thế thuộc vào loại sơ cấp trí năng NPC, tức là chỉ có họ mà không có tên (vô danh tiểu tốt), kiểu như Lăng anh hùng, Lưu tráng sĩ, Lâm sư gia, Hoàng thống lĩnh, ... Còn như bọn Chu Anh, Vương Dũng, Cửu Phi là những NPC có họ có tên, có lai lịch xuất thân, thuộc vào loại trung cấp trí năng NPC; đương nhiên Chu Anh có giai vị cao hơn một chút, gần với cao cấp trí năng, có trí tuệ không thua gì bọn Thiên Lang. Hầu hết trí năng NPC đều có thể tiến giai lên đẳng cấp cao hơn. Chẳng hạn như Chính vụ đại thần Lâm An của Thần Thánh quốc, khi mới theo Giang Phong cũng chỉ là sơ cấp trí năng, đã tiến giai nhiều lần, thăng lên đến cao cấp trí năng, đảm nhiệm nhất đẳng trọng thần của một đại quốc.

Những kẻ đang nói về bảo tàng đó gồm có hai người, tuổi độ tam tuần, vai mang trường kiếm ra vẻ là trang võ lâm hào khách. Cả hai cùng ngồi chung một bàn, một người đang kể về những điều mắt thấy tai nghe trên đường phiêu bạt, có lẽ muốn khoe khoang kiến văn quảng bác nên nói khá lớn tiếng.

Gã ta tuy nói chuyện ồn ào, nhưng chuyện kể của gã rất hấp dẫn, nên ai nấy đều chăm chú lắng nghe chứ không hề tỏ ý bất mãn. Cả bọn Triệu Tiếu Thiên, Hoa Hoa công tử cũng thế.

Gã kia đang kể về một bảo tàng giấu trong Vạn Tùng Sơn vừa mới được phát hiện. Vạn Tùng Sơn là một ngọn núi ở về phía tây nam cách Tương Dương trấn chừng trăm dặm. Vạn Tùng Sơn là một quần thể những ngọn núi thấp, sơn vực rất rộng, xung quanh là rừng già bạt ngàn, đầy ác thú và rắn rết. Trên núi có hàng vạn gốc cổ tùng, nên được gọi là Vạn Tùng Sơn. Nơi đó đúng ra là chốn hoang vu, nhưng khoảng nửa tháng nay chợt có một toán hơn trăm người xuất hiện ở đó, ra sức đào bới để tìm cái gì đó. Việc ấy đã không thoát khỏi cặp mắt của khách giang hồ, và rồi tin tức về bảo tàng lan dần ra. Người giang hồ lưu truyền về nơi ẩn cư của một vị võ lâm cao thủ trăm năm trước tại Vạn Tùng Sơn, và về pho thần công cái thế được chôn giấu ở đấy.

Trên thế gian có một loại người rất đáng mến. Họ không bao giờ giữ thứ gì cho riêng mình cả, có chuyện gì cũng đem ra cho mọi người cùng cộng hưởng, và vui với niềm vui của mọi người. Khi biết được điều gì, họ liền đem đi truyền bá khắp nơi, chia sẻ với tất cả mọi người và hài lòng với sự rộng rãi đó. Tiếc thay, thế gian không hiểu lại gọi họ là những ông Tám bà Tám, thật là oan uổng làm sao ! Không phải chỉ có nữ nhân mới mang đức tính đó mà trong giới nam nhi cũng không thiếu. Họ thường ngồi trong các Tửu quán, kiên nhẫn chờ đợi người nghe. Họ khác với bọn nam nhân say xỉn ở chỗ là không khi nào nói về bản thân mình. Chúng ta hãy dành vài giây tưởng niệm sự hy sinh cống hiến của họ.

Nói lại chính đề. Hai vị hào khách kia nói oang oang một lúc, rồi chừng như đã ăn no, liền gọi tính tiền và rời Tửu quán, rủ nhau đi đến Vạn Tùng Sơn xem náo nhiệt. Đa số tửu khách cũng lập tức đi theo. Thích xem náo nhiệt vốn là thông bệnh của mọi người mà. Hơn nữa, biết đâu ông trời đưa đẩy khiến cho pho thần công bí kíp kia rơi vào tay mình thì sao.

Cả bọn Triệu Tiếu Thiên cũng thế, bàn bạc việc đi đến Vạn Tùng Sơn tầm bảo. Hoa Hoa công tử nói :

- Ta quyết định sẽ đến đó xem náo nhiệt. Được thần công bí kíp cũng tốt, mà không được thì cũng chẳng mất mát gì. Ít ra còn có cơ hội kết giao thiên hạ anh hùng.

Những người khác đều khen phải. Chỉ có Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng là ngần ngừ nói :

- Ta còn có việc quan trọng phải gặp Thiếu Quân huynh nữa.

Thiên Lang mỉm cười nói :

- Không sao ! Mọi người cứ đi trước. Để ta ở lại giúp Hoàng huynh cho.

Triệu Tiếu Thiên hỏi :

- Huynh đệ không hứng thú với thần công bí kíp hay sao ?

Thiên Lang mỉm cười nói :

- Cơ duyên là do trời định, không phụ thuộc vào việc đến sớm hay đến muộn.

Triệu Tiếu Thiên nói :

- Nhưng ít ra đến sớm thì sẽ có nhiều cơ hội hơn chứ !

Thiên Lang khẽ cười, bảo :

- Dù sao thì cũng phải có người ở lại để giúp Hoàng huynh chứ.

Linh Sơn quốc chủ gật đầu nói :

- Thế cũng được. Chúng ta đến đó trước, rồi sẽ giữ chỗ cho huynh đệ.

Sau đó cả bọn rời Tửu quán, kéo nhau đi về phía Vạn Tùng Sơn. Lúc này có rất nhiều người đồng hành nên không hề sợ lạc đường, người phía sau cứ đi theo hướng những người phía trước là được. Xem ra tin tức về bảo tàng đã được lan truyền với tốc độ cực nhanh. Người ta vẫn nói “lời đồn có cánh” quả chẳng sai.

Mọi người đi cả. Chỉ còn lại Thiên Lang, Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng, thiếu niên hiệp khách Chu Anh, Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng và Thái Sơn tráng sĩ Cửu Phi. Thiên Lang hỏi bọn Chu Anh :

- Chư huynh cũng không có hứng thú về thần công bí kíp đó hay sao ?

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cười nói :

- Độc môn thương pháp của ta đã là tuyệt kỹ thế gian hãn hữu rồi. Chỉ cần luyện đến cấp độ cao nhất thì có thể đạt đến cảnh giới Tôn sư. Võ đạo quý tinh bất quý đa. Tham đa không tốt.

Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng nói :

- Phủ pháp của ta cũng vậy, chỉ cần luyện đến cảnh giới tối cao cũng đủ xưng hùng võ lâm rồi.

Thái Sơn tráng sĩ Cửu Phi cũng nói :

- Ta cũng thế.

Thiên Lang mỉm cười nói :

- Ta cũng vậy. Dù sao ta cũng là văn quan kia mà.

Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng có chức nghiệp là quân sư, thường phải ra chiến trướng, nên đối thần công bí kíp cũng có ít nhiều hứng thú, liền đốc thúc :

- Thiên Lang huynh đệ. Chúng ta về thuyền thôi.

Thiên Lang gật đầu, nói với bọn Chu Anh :

- Chúng ta đi cùng đoàn thuyền với phái đoàn của Nam phương Liên minh, sắp tới sẽ còn sang vùng Dĩnh Thủy. Chư vị có định đi cùng không ? Ta sẽ nói với bệ hạ giúp cho.

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh lắc đầu nói :

- Đi trên thuyền tù túng lắm. Ta đi du ngoạn giang hồ, đi trên bộ, du sơn ngoạn thủy hay hơn.

Thiên Lang suy nghĩ giây lát, rồi nói :

- Thế cũng được. Chúng ta sẽ cùng đi du ngoạn giang hồ. Nhưng trước đó ta phải giúp Hoàng huynh đã.

Thiếu niên hiệp khách Chu Anh cười nói :

- Không sao. Chúng ta hẹn sáng mai sẽ gặp nhau ở đây.

Thế là mọi người tạm chia tay nhau. Thiên Lang và Hoàng Bố Y cùng đi về phía Bến thuyền.

Bạn đang đọc 《Vương Mệnh》 sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.