Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

RỜI ĐẤT TƯƠNG DƯƠNG

Tiểu thuyết gốc · 1915 chữ

Chương 454 : RỜI ĐẤT TƯƠNG DƯƠNG

Trên dòng sông Hán, nơi bến Tương Dương ...

Một đoàn Lâu thuyền đang neo đậu nơi bến sông, trong đó có một chiếc thuyền trang hoàng lộng lẫy hơn cả, là thuyền ngự của Giang Phong. Cả ba vị Thái tử cũng ở đấy. Do Long nhi ở đấy với Giang Phong, nên Kinh triều Thái tử Sùng Lãm và Man tộc Thái tử Đô Miên cũng sang đấy chơi chung với Long nhi.

Lúc này, bên trong tĩnh thất, Giang Phong đang cùng Long nhi uống trà, đồng thời nghe Giang Thạch Khê hồi báo tình hình trong mấy ngày vừa qua. Tĩnh thất chỉ là nơi yên tĩnh, chứ không giản dị. Cả gian phòng được bài trí hoa lệ quý phái. Bàn ghế bằng gỗ quý, khảm xà cừ bóng loáng, trên trần lại treo một ngọn đèn chùm cực kỳ sang trọng. Xung quanh còn bày vô số những vật dụng quý giá xa hoa, biểu hiện cho thân phận tôn quý của một vì vương giả.

Trong phòng hiện chỉ có ba người là Giang Phong, Long nhi và Giang Thạch Khê. Long nhi ngồi trong lòng Giang Phong, vừa ăn bánh uống trà vừa lắng nghe Giang Phong và Giang Thạch Khê bàn việc.

Hiện giờ, tình hình chiến sự giữa Hán quốc và Đại Sở quốc đã đến hồi ngã ngũ. Cả hai nước tạm thời đều không đủ sức tổ chức những chiến dịch quân sự quy mô lớn nữa, nên đều có ý định giảng hòa, ký kết một hiệp ước hòa bình, đương nhiên chỉ là một hòa ước ngắn hạn.

Giang Thạch Khê nói :

- Đại nhân. Thuộc hạ đã dò ý song phương. Bọn họ đều muốn đến một nước thứ ba để ký kết hòa ước. Các nước ở vùng Dĩnh thủy có lẽ thích hợp hơn cả.

Giang Phong nói :

- Dĩnh thủy Liên minh có bốn nước là Dĩnh, Tống, Lương, Nam Bình. Nơi nào thích hợp hơn cả ?

Giang Thạch Khê nói :

- Thuộc hạ thấy Nam Bình quốc thích hợp hơn cả. Nam Bình nước nhỏ dân ít, quốc đô lại nằm ở phía nam, gần mạn sông Hoài, nên tiện việc đi lại.

Long nhi ngạc nhiên hỏi :

- Sao nước nhỏ dân ít lại thích hợp ạ ?

Giang Thạch Khê giải thích :

- Điện hạ. Nước nhỏ dân ít thường thì quốc lực yếu kém, ít quan hệ đến cục diện, cũng khó ảnh hưởng đến đến việc ký kết hiệp ước.

Long nhi ngẫm nghĩ giây lát, rồi gật đầu nói :

- Do song phương ký hòa ước đều không thật lòng mưu cầu hòa bình, nên hòa ước chỉ có tính ước thúc tạm thời, rất dễ bị phá vỡ phải không ?

Giang Thạch Khê nói :

- Đúng thế. Chỉ cần cán cân lực lượng chênh lệch nhiều thì bên mạnh hơn sẽ nhanh chóng xé bỏ hòa ước thôi. Nếu như không có cộng đồng lợi ích thì các hiệp nghị cũng chẳng khác gì một tờ giấy vụn, muốn xé bỏ lúc nào cũng được.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Long nhi. Con nên nhớ rằng, nhân nghĩa tuy quan trọng, nhưng thực lực lại càng quan trọng hơn. Uy đức ! Phải có uy rồi mới có đức được. Nhược quốc vô ngoại giao.

Long nhi chợt bật cười nói :

- Phụ vương. Long nhi chợt nhớ câu nói : “Một con sư tử được khen là mập mạp thì chẳng vấn đề gì, nhưng một con heo hay một con dê mà được khen là mập mạp thì sẽ có nguy cơ lớn”. Chí lý quá phải không ạ ?

Giang Phong khẽ cười, âu yếm xoa đầu Long nhi, khen :

- Long nhi giỏi lắm.

Giây lát, Giang Thạch Khê lại nói :

- Đại nhân. Bắt đầu từ sáng nay đột nhiên xuất hiện nhiều tin đồn về bảo tàng ở Vạn Tùng Sơn, rồi sau đó lan đi rất nhanh. Hiện giờ đã có rất nhiều dị nhân kéo nhau đến Vạn Tùng Sơn tầm bảo rồi ạ.

Giang Phong hỏi :

- Bảo tàng gì thế ?

Giang Thạch Khê nói :

- Dạ. Theo lời đồn đãi thì đó là nơi chôn giấu thần công bí kíp của một vị cao nhân hồi trăm năm trước.

Giang Phong nói :

- Thần công bí kíp chỉ có thể hấp dẫn được dị nhân mà thôi.

Giang Thạch Khê nói :

- Vâng ạ. Hầu như những người đi tầm bảo đều là dị nhân, chỉ có một số ít võ sĩ thì cũng đều là hạng vô danh tiểu tốt chẳng đáng nhắc đến. Hiện tại, phần lớn số dị nhân trong trấn đều đã kéo đi Vạn Tùng Sơn hết rồi. Chỉ có điều, thuộc hạ xem hướng Vạn Tùng Sơn yêu khí ngút trời, hơn nữa trăm năm trước cũng chẳng có bậc cao thủ nào ẩn cư tại đó. Nên trong chuyện này có nhiều điểm rất đáng nghi ngờ.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Không có cao thủ thì có thể là “thấp thủ” chăng ?

Đối với bọn Giang Phong là “thấp thủ” thì đối với những người chơi bình thường khác cũng đã có thể là cao thủ rồi. Không chỉ trong “Vương Mệnh” mà trong game online nào cũng vậy, số người chơi trở thành cao thủ chỉ là thiểu số.

Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :

- Chuyện không liên quan đến chúng ta. Mặc kệ đi.

Long nhi nói :

- Bọn họ kéo đi hết thì không ai đến làm phiền phụ vương nữa, có phải không ạ ?

Giang Phong bật cười, rồi quay sang hỏi Giang Thạch Khê :

- Tình hình các sơn trại hiện giờ thế nào rồi ?

Giang Thạch Khê nói :

- Dạ. Hồi bẩm Đại nhân. Bọn chúng vẫn đang trong giai đoạn tích súc lực lượng, nhưng có lẽ cũng sắp hoàn thành rồi nên gần đây bọn chúng bắt đầu rục rịch hoạt động. Thuộc hạ đã liên hệ với các Sơn thần trong vùng. Một khi có tình huống mới thì bọn họ sẽ thông tri cho thuộc hạ ngay.

Sau các cuộc chiến tranh giữa Hán quốc và Đại Sở quốc, song phương lưỡng bại câu thương, tàn binh bại tướng chạy lạc rất nhiều, và đại bộ phận trong số họ đã kéo nhau lên núi lập trại, làm “sơn đại vương”. Hiện tại, trong vùng lưu vực Hán - Hoài, núi lớn núi nhỏ đều có sơn tặc vô số, bọn chúng ép buộc người dân trong vùng cùng lên núi làm sơn tặc, mở rộng sơn trại. Có những tiểu sơn trại chỉ có vài chục lâu la, nhưng cũng có cả những đại sơn trại với hơn nghìn nhân khẩu. Giang Thạch Khê vốn xuất thân là Sơn thần, nên đặc biệt nhạy cảm với các vùng đồi núi, và đã sớm phát hiện ra việc đó. Chỉ có điều, Thần Thắng quốc chẳng có chút lợi ích nào ở vùng Hán – Hoài, và triều đình còn định mở rộng việc xuất khẩu quân dụng vật tư, cho nên vùng này càng loạn càng hay. Phải làm sao để các phương hỗn chiến, trời long đất lở, trời sầu đất thảm, máu chảy thành sông, ruộng đồng tan nát, thì đối với các đầu mối buôn bán vũ khí sẽ càng có lợi.

Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :

- Có lẽ chúng ta cũng nên tìm một thế lực nào đó làm đại lý cho chúng ta ở đây, bởi có những tình huống chúng ta không tiện ra mặt.

Giang Thạch Khê nói :

- Nếu Đại nhân định như thế thì thuộc hạ nghĩ có một thế lực thích hợp. Tuy nó chỉ là một tiểu thế lực, như có dã tâm, có mưu lược, có thể lợi dụng.

Giang Phong hỏi :

- Ai ?

Giang Thạch Khê nói :

- Trình Đại nhân. Hồi nãy tiểu tử Thiên Lang có đến gặp thuộc hạ, dẫn tiến một bằng hữu của y, hy vọng có thể bái kiến Đại nhân để trình bẩm về một vấn đề trọng yếu nào đó. Gã ta tên là Hoàng Thắng, ngoại hiệu Bố Y Thần Toán, là quốc chủ của Long Hưng quốc, một tiểu quốc ở vào khoảng phía bắc Kinh Sơn.

Giang Phong đặc biệt chiếu cố Thiên Lang, nên cũng có biết chút ít về tình hình của Thiên Lang quân đoàn, trong đó Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng là một trong các thủ lĩnh quan trọng, cùng với Tế Tự Lã Phúc, Thánh Long tộc trưởng Triệu Tiếu Thiên và Kiếm Thần Đinh Gia, hợp xưng Tứ đại chiến tướng của Thiên Lang quân đoàn. Ngoài ra còn có Bạch Tú Châu, Tiểu Bát Giới, Tiểu Vương, Tiểu Lý là Tứ đại phó tướng, địa vị ở dưới Tứ đại chiến tướng một bậc. Mặc dù Thiên Lang quân đoàn chỉ là một liên minh lỏng lẻo, các thành viên không bị ước thúc gì nhiều, thích thì ở, không thích thì đi, nhưng càng về sau này thì ngưng tụ lực lại càng lớn, và oai danh cũng ngày càng vang dội hơn, hào xưng “Thiên hạ đệ nhất quân đoàn”, với các thành viên ít nhất cũng là tiểu phú ông túi tiền rủng rỉnh.

Giang Phong ngẫm nghĩ một thoáng, rồi bảo :

- Gọi y vào đây đi.

Giang Thạch Khê vâng dạ, ra ngoài một lúc, rồi dẫn Hoàng Thắng vào. Họ Hoàng chỉ vào một mình, cùng với Giang Phong và Giang Thạch Khê bàn bạc một hồi lâu, rồi mới hớn hở lui ra. Trừ bốn người hiện diện, không ai biết bọn họ đã bàn bạc chuyện gì, chỉ có sau này nghe Long nhi phán một câu :

- Hắn gian ghê !

Sau đó, thấy chuyện ở đây cũng đã giải quyết xong, phần lớn người chơi cũng đã rời trấn, Giang Phong liền quyết định cho thuyền nhổ neo, đi về phía Dĩnh thủy. Đương nhiên thuyền phải xuôi dòng sông Hán đến Tam Giang Khẩu rồi vào sông Giang, xuôi về phía đông, khi đến Tam Giang Doanh mới rẽ về phía bắc vào sông Hoài, đến bến An Phong sẽ lại rẽ về phía bắc vào Dĩnh thủy. Lần này trên thuyền thiếu vắng bọn Thiên Lang, Triệu Tiếu Thiên, Hoa Hoa công tử, Akihiro Matsudaira, Chu Linh Sơn, Nguyên Tín. Thiên Lang thì có hẹn du ngoạn giang hồ với thiếu niên hiệp khách Chu Anh, còn những người kia thì đã đến Vạn Tùng Sơn tầm bảo.

Trên đường đi, có đi ngang qua Dung Thành, quốc đô của Dung tộc, và Bình Nguyên Thành, quốc đô của Viêm triều, nhưng Giang Phong không cho ghé vào, bởi quan hệ giữa bọn họ với Nam phương Liên minh cũng không được tốt lắm. Sau khi đến Nam Bình quốc đô, Nam Bình Trấn, Giang Phong chủ trì việc ký kết hòa ước giữa Hán quốc và Đại Sở quốc, các bước tiến hành cũng tương tự như việc bọn Hoa Hoa công tử ký kết hòa ước ở Thiếu Quân Trấn trước đây. Hòa ước tạm có thời hiệu là một tháng, và có thể được gia hạn nếu như cả xong phương đồng ý.

Bạn đang đọc 《Vương Mệnh》 sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.