Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LÊN ĐƯỜNG ĐẾN ĐẠI BIỆT SƠN

Tiểu thuyết gốc · 1802 chữ

Chương 455 : LÊN ĐƯỜNG ĐẾN ĐẠI BIỆT SƠN

Tương Dương Trấn, cũng ngôi Tửu quán hôm qua, Thiên Lang quay trở lại tìm thiếu niên hiệp khách Chu Anh như đã hẹn. Lúc này, Chu Anh đã cùng Hoa Sơn tráng sĩ Vương Dũng, Thái Sơn tráng sĩ Cửu Phi ngồi ăn uống nhậu nhẹt. Chu Anh ăn uống, còn hai gã Vương Dũng và Cửu Phi thì nhậu nhẹt. Kẻ tráng sĩ phải ăn to nói lớn mà.

Bọn họ thấy Thiên Lang đến, liền gọi lại cùng ngồi vào ăn uống. Chỉ vì Thiên Lang còn nhỏ, không muốn tập thói quen uống rượu, nên chỉ nâng chung rượu lên nhấp môi rồi thôi. Chu Anh thấy vậy thì cũng nhâm nhi vài chung trợ hứng. Chỉ có bọn Vương Dũng, Cửu Phi là chén lớn chén nhỏ không ngừng. Cũng may là cả hai đều thuộc hạng ăn to nói lớn, bụng có thể chứa cả thiên hạ, nên không đến nổi say sưa.

Ăn uống xong đâu đấy, khi bàn đến chính đề, Thiên Lang hỏi :

- Sắp tới chúng ta sẽ đi đâu đây ?

Vương Dũng xoa bụng nói :

- Thiên hạ rộng lớn, đâu có chỗ náo nhiệt thì ta cứ đi.

Thiên Lang nói :

- Chỗ náo nhiệt ở gần đây thì chỉ có Vạn Tùng Sơn mà thôi. Nghe nói mới qua một ngày mà đã có hàng nghìn người kéo đến đó. Náo nhiệt lắm.

Chu Anh cười nói :

- Vạn Tùng Sơn cũng có thể xem là một nơi náo nhiệt, nhưng lại đầy hỗn loạn, long xà hỗn tạp, không thích hợp để du sơn ngoạn thủy. Chúng ta muốn đi du ngoại chứ không phải chen chúc nhau đào bới.

Thiên Lang hỏi :

- Vậy chúng ta sẽ đi đâu ?

Chu Anh nói :

- Năm ngày nữa là Đại lễ Khai đàn của Ngưu Thần Điện ở Đại Biệt Sơn. Chúng ta hãy đến đó xem lễ đi.

Cửu Phi gật đầu tán đồng, nói :

- Ta cũng có nghe nói đến đại lễ đó. Bọn họ tổ chức rất rình rang. Hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều khách giang hồ đến dự lễ, náo nhiệt vô cùng.

Vương Dũng cũng vỗ tay khen phải, nói :

- Ở Đại Biệt Sơn còn có bản Thạch Lang nổi tiếng với món đặc sản thịt rừng nhắm rượu. Chúng ta đến đó nếm thử đi. Nghe nói ở đó thức ăn và rượu đều rất tuyệt vời. Rồi tiện đường sẽ ghé xem lễ luôn thể.

Chu Anh trừng mắt nhìn gã, nói :

- Nhà ngươi lúc nào cũng chỉ biết có ăn nhậu. Hừ ! Chúng ta đi xem lễ, tiện đường mới ghé bản Thạch Lang.

Vương Dũng cãi lại :

- Ai cũng phải lấy cái ăn làm đầu. Chẳng phải mấy lão thầy đồ vẫn bảo “Dân dĩ thực vi tiên” (câu này sau bị nhiều người đọc trại thành “Dân dĩ thực vi thiên”) đó sao ? Chúng ta đi ăn trước, xem lễ sau.

Chu Anh cười nhạt nói :

- Ăn với ăn nhậu là hai khái niệm khác nhau, nhà ngươi đừng có hỗn hào ý nghĩa của nó. Ta quyết định đi xem lễ trước. Còn ngươi muốn đi đâu thì tùy.

Vương Dũng sừng sộ nói :

- Ta cũng vậy. Ta quyết định đi ăn trước. Còn ngươi muốn đi đâu tùy ngươi.

Cửu Phi thấy cả hai cãi nhau, chỉ ngồi nghe không nói tiếng nào, thỉnh thoảng lại gật gù đôi lần như tỏ ý tán đồng, thực sự là ngồi xem song phương khẩu chiến. Thiên Lang cảm thấy hỏa dược vị đang nồng, liền khuyên giải :

- Chúng ta cứ đến Đại Biệt Sơn trước đi. Rồi khi đó sẽ quyết định đến đâu trước. Nếu như chưa đến thời điểm tổ chức đại lễ thì chúng ta sẽ đến bản Thạch Lang trước. Còn nếu như không còn thời gian thì sẽ đến Ngưu Thần Điện trước.

Cả Chu Anh và Vương Dũng đều thấy đó là một cách hợp lý, nên gật đầu tán đồng. Sau đó mọi người rời Tương Dương, vượt sông Hán đi về phía bắc.

Đại Biệt Sơn là một dãy núi nằm ở khu vực giao giới các xứ Dự, Ngạc, Hoàn (tức các tỉnh Hà Nam, Hồ Bắc, An Huy của nước Tàu ngày nay); phía tây giáp Đồng Bách Sơn, phía đông chạy dọc theo Hoàn Sơn và Trương Bát Lĩnh; đoạn phía tây chạy theo hướng tây bắc – đông nam, đoạn phía đông lại chạy theo hướng đông bắc – tây nam; độ cao trung bình so với mực nước biển khoảng 500 – 800 mét, một số đỉnh cao đến trên 1.500 mét, đỉnh núi chính là Bạch Mã Tiêm cao đến 1.777 mét. Khu vực Đại Biệt Sơn chỉ có khoảng 15% diện tích là núi non, còn lại đều là các ngọn đồi thấp và các sơn cốc rộng lớn, lại còn có nhiều sông suối, thích hợp để trồng trọt chăn nuôi. Trong Đại Biệt Sơn có nhiều thôn bản, trong đó có bản Thạch Lang là nổi tiếng hơn cả. Vương Dũng chính là bị hấp dẫn bởi đồ ăn thức uống ở đó, nên mới đề nghị ăn uống trước, xem lễ sau.

Hồ Bắc cùng với Hà Nam, Sơn Đông là cái nôi của văn minh Viêm tộc. Kinh đô của Viêm triều ban đầu đóng tại Liệt Sơn (Hồ Bắc), rồi sau lại dời đến đất Trần (Hà Nam) và Khúc Phụ (Sơn Đông). Do đó trong vùng này có rất nhiều địa danh cổ, cùng với nền văn minh rất phát triển, trước khi Hán tộc đến đây. Chỉ đáng tiếc, sau khi bị Hán tộc xâm chiếm, người Hán đã tiêu diệt dần văn minh Viêm Việt, khiến cho nhiều khoa học kỹ thuật của người Việt bị thất truyền, chẳng hạn như thiên văn học với kỹ thuật xem Hà đồ Lạc thư, hay kỹ thuật luyện kim và rèn đúc vũ khí, ...

Đi trên đất này, Thiên Lang không khỏi cảm thán trước sức sống mãnh liệt của người dân nơi đây, mặc dù họ mới phải trải qua chiến loạn không lâu. Có lẽ hệ thống cũng cố ý để cho NPC cư dân ở đây có tinh thần thượng võ rất cao. Thực tế là cho đến mấy nghìn năm sau, các xứ này vẫn là nơi thượng võ. Ở Hồ Bắc có Võ Đang, ở Hà Nam có Thiếu Lâm, còn Sơn Đông thì nổi tiếng với Sơn Đông mãi võ.

Hành tình tuy rất thuận lợi, nhưng sau khi đi vào địa phận Đại Biệt Sơn thì bọn Thiên Lang phát hiện hành nhân đi lại trên đường khác hẳn quang cảnh ở phía nam. Không khí cũng có phần đặc biệt hơn.

Mấy hôm qua, tuy bọn họ cũng đã từng gặp không ít NPC đi lại trên đường, nhưng từ khi đi vào địa phận Đại Biệt Sơn thì chốc chốc lại thấy trên quan đạo có những NPC nhân vật vận kỳ trang dị phục, mang vác đủ loại vũ khí, đi lại nghênh ngang đầy đường. Dung diện bọn họ hoan hỷ có, hứng khởi có, bi thương có, nhưng đa phần là trầm tĩnh, lặng lẽ đi chung đường với bọn Thiên Lang, xem ra cũng đang trên đường đến Ngưu Thần Điện ở Đại Biệt Sơn.

Trong số những NPC đó, có một số đối với Vương Dũng đặc biệt khách khí, gặp mặt là đến chào hỏi, chuyện trò. Bọn họ đều đến từ vùng Hoa Sơn, vốn là đồng hương với Vương Dũng. Xem ra ở địa phương, gã cũng là một danh nhân. Thiên Lang mỉm cười nói :

- Xem ra danh vọng của Vương huynh cũng không nhỏ nha.

Vương Dũng gãi đầu cười hề hề nói :

- Có đâu. Chẳng qua là bằng hữu nể nang mà đến chào hỏi đó thôi.

Chu Anh bĩu môi nói :

- Chắc là ở quê nhà, ngươi tham ăn quá, ăn đến thủng nồi trôi ghế nên nổi danh chăng.

Vương Dũng không tức giận, mà còn ưỡn ngực nói :

- Đó là ta có sức khỏe, mạnh mẽ cường tráng. Chẳng phải người ta vẫn nói “Ăn được ngủ được là tiên, không ăn không ngủ tốn tiền thêm lo” đó sao ?

Thiên Lang bật cười, nói :

- Ta thấy bọn họ gọi Vương huynh là Thần Phủ Sơn Quân, vậy thì chắc chắn phủ pháp của Vương huynh phải rất lợi hại. Ta hy vọng có dịp nào đó sẽ được thưởng thức tuyệt nghệ của Vương huynh.

Vương Dũng nói :

- Chỉ chút công phu nhỏ nhặt, ta nào dám đem ra múa may để huynh đệ phải cười cho.

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng gã ta lại đang ngấm ngầm tự hào, bởi phủ pháp của gã là một trong những tuyệt kỹ nhất đẳng trong thiên hạ. Gã cũng được xem là cao thủ trong giới thanh niên (đương nhiên chỉ tính ở vùng Hoa Sơn). Chu Anh thấy vậy, phì cười bảo :

- Thiên Lang huynh đệ. Huynh đệ có biết chữ Sơn Quân trong ngoại hiệu của gã có ý nghĩa gì không ?

Thiên Lang hiếu kỳ hỏi :

- Ý nghĩa gì ?

Ngay cả Vương Dũng cũng nói :

- Ý nghĩa gì ? Người ta cứ gọi vậy, mà ta cũng không biết tại sao họ lại gọi như thế. Tại sao lại không là Thần Quân, Thánh Quân, Lang Quân, Tiên Quân, ... mà lại là Sơn Quân ?

Chu Anh bĩu môi nói :

- Muốn biết tại sao thì cứ tìm chỗ sông suối ao hồ nào đó mà nhìn lại tướng mạo của mình đi. Sơn Quân với Sơn đại vương là cùng một nghĩa đó mà.

Thiên Lang nghe nói phải bật cười. Quả thật, tướng mạo của họ Vương cường tráng lực lưỡng, vai u thịt bắp, lại mặc áo vải thô, tay cầm đại phủ, rất gần với hình tượng của bọn sơn tặc thổ phỉ trong game. Mà các đầu lĩnh sơn tặc chiếm núi lập trại vẫn thường được gọi là Sơn đại vương đó mà.

Bị Chu Anh mỉa mai, nào ngờ họ Vương không những không tức giận mà lại còn hứng khởi nói :

- Sơn đại vương thì có sao đâu ? Ung dung tự tại, không bị ước thúc.

Mọi người nghe gã nói vậy, đều bật cười vui vẻ. Cả bọn vừa đi vừa cười nói chuyện trò, nên hành trình cũng trở nên thú vị hơn, và do đó đường xa cũng hóa gần.

Bạn đang đọc 《Vương Mệnh》 sáng tác bởi ThiếtQuanÂm

Truyện 《Vương Mệnh》 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.